Là một người tu hành, chỉ cần phạm vào một lỗi sai nhỏ, cũng sẽ nhận lấy sự quở trách của Thần Phật, còn với người bình thường, cho dù có phạm lỗi lớn thế nào đi nữa, Thần cũng không quan tâm đến họ. Tại sao lại như vậy?

Trước đây có một người tu hành, tâm địa vô cùng lương thiện, ở trong rừng sâu để trừ bỏ chấp trước, mỗi ngày ở dưới gốc cây bồ đề tụng kinh đọc Pháp, trì chú thủ giới, đả tọa nhập định.

Một ngày kia, người này đả tọa xong, đứng lên bước đi. Vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy trước mắt xuất hiện một đầm sen, hoa sen trong hồ đua nhau khoe nở, đung đưa trước gió, mười phần mỹ lệ. Trong tâm vị này rất vui mừng, niệm đầu tiên nghĩ đến là: Hoa sen mỹ lệ nhường này,ngắt một bông mang về tịnh xá, đặt trước tượng Phật, Phật ngồi ở đó sẽ ngửi được hương thơm của hoa, thật tuyệt biết bao!

Một người tu hành ngắt bông bông hoa đem về tịnh xá, đặt trước tượng Phật

Thế là anh nhẹ nhàng khom người lựa chọn một bông hoa sen ưng ý ven hồ rồi hái lấy. Người tu hành dùng hai tay nâng đóa hoa sen trước ngực, lòng tràn ngập niềm vui. Đúng lúc anh chuẩn bị cất bước trở về thì bên tai vọng đến âm thanh lớn trầm trầm vang vọng: “Sao lại dám tùy tiện hái trộm hoa sen của ta?”.

Người tu hành nhớn nhác nhìn quanh, chẳng thấy bất kỳ người nào cả. Trong lòng nghi hoặc, anh đành ngửa mặt nói với hư không rằng: “Ông là ai? Tại sao nói hoa sen này là của ông?”.

Âm thanh từ hư không vọng xuống, bình tĩnh uy nghiêm: “Ta chính là Thần hồ sen này, tất cả những bông sen trong hồ đều là do ta chăm chút trông nom nên mới sinh trưởng và nở đẹp như thế này đó. Ngươi là người tu hành, trong tâm khởi niệm tham lam, ngươi không ước thúc bản thân, để mặc lòng tham làm chủ ngươi, sai khiến ngươi đi hái trộm hoa sen của ta. Đến tận bây giờ mà vẫn chưa biết lỗi chưa biết xấu hổ phản tỉnh ư, là đạo lý gì vậy?”.

Người tu hành nghe xong đột nhiên cảm thấy xấu hổ. Thế là anh hướng lên hư không đảnh lễ nói: “Thần hồ sen tôn kính, tôi biết lỗi rồi, từ nay trở đi tuyệt đối sẽ không tham lấy bất kỳ vật gì không thuộc về mình nữa”.

Đúng lúc anh nói lời xin lỗi thì có một người lạ mặt không biết từ đâu chạy đến bên hồ sen. Anh chỉ thấy người này cúi đầu nói một mình: “Ôi, nhiều hoa sen nở rộ như thế này! Đẹp quá! Sao mình không hái đem ra chợ bán nhỉ, có thể kiếm được khối tiền đây! Lần này không phải buồn nữa rồi, bán đi có tiền lại vào sòng bạc, nhất định phải thắng lại số tiền đã thua bạc ngày hôm qua!”.

Nói rồi, người này liền nhảy xuống hồ sen. Rất nhanh chóng, anh ta đã hái hết sạch hoa sen trong hồ. Anh ta hái thô bạo, còn làm giập nát rất nhiều lá sen, giẫm bùn đục ngầu khắp mặt hồ. Hồ sen xanh ngát với những bông sen tươi tắn thơm ngát trong chốc lát đã thành một hồ nước tan hoang vẩn đục

Người tu hành trông thấy thế thì ngây người há hốc miệng ra nhìn. Điều khiến anh càng không thể hiểu nổi là Thần hồ sen – chúa tể của hồ sen này lại chẳng nói một lời nào, cứ như là không có chuyện gì xảy ra vậy. Đến khi con bạc trộm sen kia đi khuất, quanh hồ sen vẫn lặng ngắt như tờ.

Người tu hành lúc này trong lòng đầy nghi hoặc, lại có cảm giác ấm ức và không hài lòng. Anh lại hướng lên hư không nói: “Thần hồ sen à, tôi chẳng qua cũng chỉ hái có một bông sen mà ông lại trách mắng nghiêm khắc như thế! Vừa rồi có người đã hái sạch hoa sen trong hồ của ông, thậm chí còn bẻ gãy lá, giẫm đạp hồ như thế mà ông vẫn chẳng nói một lời, nhìn mà như không thấy, như thế có công bằng không?”.

Lúc đó, từ trên hư không lại vọng xuống âm thanh từ bi của Thần hồ sen:

“Một tấm vải trắng tinh khiết, bị một giọt nước bẩn vấy lên thì vết bẩn hiển hiện rất rõ ràng. Nhưng chỉ cần bỏ công sức giặt rửa là sẽ lại trắng trong tinh khiết như cũ. Một miếng giẻ lau, quanh năm suốt tháng dầm trong nước bẩn, vừa bẩn lại vừa cứng, e rằng có giặt rửa cũng không thể tẩy sạch được. Ngươi là một người tu hành, giống như tấm vải trắng tinh kia. Ta trách mắng ngươi là để nhắc nhở ngươi kịp thời ý thức được mình đã bị nhiễm một vết bẩn, cần phải trừ sạch nó đi, thăng hoa cảnh giới của mình. Nghe được lời phê bình, ngươi nên cảm thấy vui mừng mới đúng. Còn người nghiện cờ bạc kia đã sa đọa quá lâu rồi, khó mà có được ý nghĩ gột rửa tâm hồn, sửa đổi lỗi lầm. Anh ta sẽ tự rơi vào ác đạo chịu báo ứng. Ta việc gì phải quở trách anh ta đây?”.

“Một tấm vải trắng tinh khiết, bị một giọt nước bẩn vấy lên thì vết bẩn hiển hiện rất rõ ràng. Một miếng giẻ lau, quanh năm suốt tháng dầm trong nước bẩn, e rằng có giặt rửa cũng không thể tẩy sạch được”

Người tu hành nghe lời khai thị của Thần hồ sen thì vô cùng xấu hổ. Thần lại tiếp tục chỉ dạy anh rằng: “Là một người tu hành, việc gì cũng nên trước tiên tu chính hành vi bản thân. Làm sao có thể không suy xét bản thân, hướng vào nội tâm tìm lỗi lầm khiếm khuyết của mình, mà lại còn hướng ra bên ngoài tìm cầu, cứ chăm chăm nhìn lỗi lầm của người khác như thế?”.

Người tu hành lúc này ngộ Đạo. Chẳng phải vừa rồi mình cứ chăm chăm nhìn lỗi lầm của người khác, tự thấy bất bình, trong tâm cứ mãi không buông bỏ ư? Thảo nào mình đả tọa cứ chìm trong mê mờ, không thanh tỉnh chính định. Cứ chăm chú một mực tụng kinh, trì chú thì cũng chưa phải là tu hành. Gặp sự việc không biết tìm lỗi lầm của bản thân, lại còn bực tức với lỗi lầm của người khác, thế thì sao có thể được giải thoát đây!

Dịch từ: Epochtimes