Tôi đã từng rất xấu hổ khi kể với mọi người rằng cha vợ mình là một người ăn mày. Bạn có thể không tin, sau khi mất khả năng lao động bởi một tai nạn, mẹ vợ tôi đã bỏ đi. Ông đã một tay nuôi nấng đứa con gái duy nhất trưởng thành. Cô gái ấy đã trở thành vợ tôi bây giờ.
Tại sao tôi lại lấy một người vợ ăn mày?
Cha tôi sở hữu một doanh nghiệp, nên cuộc sống của gia đình tôi khá dư giả. Một ngày, một người ăn mày đến nhà, cha tôi đã mời ông ta vào trong bởi bên ngoài rất lạnh. Cha tôi thường không quan tâm đến quá nhiều điều, ông chỉ nghĩ rằng nếu ai đó gặp khó khăn, hãy giúp họ nếu có thể. Ai mà biết được, biết đâu chúng ta lại có thể kết bạn một cách tình cờ. Đó chính là cách tôi đã gặp cha vợ của mình.
Tôi đã đùa rằng: “Sao cha có thể để một người ăn xin vào nhà mình chứ? Chúng ta trông đợi gì từ họ đây? Ông ta thậm chí còn không có nổi điện thoại”.
Ở giai tầng thấp kém, một người ăn xin không có nổi điện thoại, vậy mà cha tôi và ông lại hay gặp và uống trà với nhau. Tôi cũng gặp nhưng không muốn có bất cứ mối quan hệ nào với người ăn xin này.
Sau đó cha tôi nghe nói rằng con gái người ăn xin đó đang học phổ thông. Ông bèn tìm một người mai mối, không cần đến sự đồng ý của tôi và hi vọng rằng tôi sẽ lấy con gái của người ăn mày kia. Chà, tôi không phải cao giá, nhưng dù gì tôi cũng có bằng cử nhân. Sao tôi lại phải đi lấy con gái của một người ăn mày?
Con người thời nay rất trọng hình thức, và vấn đề môn đăng hộ đối đặc biệt quan trọng trong hôn nhân. Giờ đây, bạn bè sẽ cười nhạo tôi. Tuy nhiên, như đi guốc trong bụng, cha tôi đã dọa sẽ cắt chu cấp về tài chính nếu tôi không nghe lời. Thật đáng xấu hổ, mặc dù có bằng cấp và công việc khá tốt, tôi vẫn không thể hoàn toàn tự nuôi bản thân mà vẫn cần trợ giúp từ phía gia đình. Tôi đã không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý lấy con gái của một người ăn xin.
Việc kết hôn thế này chưa bao giờ nằm trên con đường tìm kiếm hạnh phúc của tôi. May thay, vợ tôi hòa nhập khá tốt. Cô ấy nấu ăn rất giỏi và quán xuyến toàn bộ việc nhà. Bên cạnh đó, cô có một công việc rất tốt. Tôi cũng có công việc tốt nhưng dường như luôn tiêu xài quá giới hạn của mình.
Sự thật mà tôi phát hiện ra sau khi cưới….
Mọi chuyện rất tốt bởi cha thường xuyên gửi thêm tiền chu cấp cho vợ chồng tôi. Ba năm sau khi cưới, công ty của cha phá sản. Tất cả chi tiêu của gia đình dựa vào tài khoản nhỏ bé của tôi. Tâm trạng cha tôi thời gian đó rất tệ, thấy vậy một ngày vợ đưa cho tôi một cuốn sổ tiết kiệm. Tôi không biết mình phải làm gì đây? Lương của cô ấy và các khoản tiết kiệm là quá nhỏ để giúp đỡ công ty của cha. Dường như đọc được suy nghĩ đó, vợ tôi nói: “Anh cứ mở ra và xem liệu có đủ không, đừng suy nghĩ vội vàng như vậy”. Tôi mở ra và không thể tin vào mắt mình – 4 triệu nhân dân tệ.
“Em lấy số tiền này ở đâu thế?” Tôi hỏi.
“Cha em đã đưa nó cho em đấy”. Sau đó em kể cho tôi rằng sau khi bị tai nạn, mẹ em đã bỏ đi, kinh tế của gia đình vô cùng khó khăn. Nhưng 6 tháng sau, cha em đã được bồi thường 4,3 triệu nhân dân tệ. Trong suốt những năm qua, ông chỉ sử dụng một phần rất nhỏ, và đi ăn xin để con gái mình được học đại học. Mặc dù bị tàn tật, cha vẫn cố gắng làm một số việc nhỏ để kiếm tiền, như đi ăn xin và mở quầy hàng bán rau ở nhà…
Vợ tôi cũng không biết được rằng cha mình có nhiều tiền như vậy.
Khi cô ấy đi làm, cha ra ngoài ăn xin để lấp đi nỗi cô đơn. Tất nhiên ông sẽ gặp phải ánh mắt coi thường của mọi người. Khi đến trường, bạn bè rất coi thường vì cô ấy có một người cha đi ăn xin. Chỉ có cô ấy biết cha mình đang làm việc rất chăm chỉ để cô ấy được học đại học, nên cô ấy cần phải cố gắng học chăm chỉ hơn nhiều lần những người khác.
Vợ tôi luôn là một cô gái tốt, và không bao giờ khiến cha mình phải phiền lòng, họ đều tin rằng cuộc sống rồi sẽ tốt đẹp hơn.
Vợ tôi đã từng bảo cha mình hãy sử dụng số tiền đền bù nhưng ông đáp: “Sau khi cha chết, con sẽ chỉ còn một mình… Nếu có số tiền này, con sẽ không phải lo lắng cho cuộc sống của mình nữa. Thử nghĩ xem, nếu con biết được cha đang có nhiều tiền, con có còn học hành chăm chỉ nữa không?”
Vợ tôi đã khóc khi kể cho tôi câu chuyện đó, tôi cũng đã rơi nước mắt từ khi nào. Họ quả thật là những con người đáng được trân trọng. Tôi đã hiểu rằng: “Cuộc sống vốn không công bằng, tôi không thể có tất cả mọi thứ. Tuy vậy, những người chăm chỉ và lương thiện, ắt sẽ có tương lai tươi sáng”.
Nhân sinh cảm ngộ:
Cuộc sống chúng ta luôn đồng thời tồn tại vật chất và tinh thần, cũng như con người có hai mặt thể xác và tâm hồn. Tuy vẻ bề ngoài là thứ nhìn thấy, dễ nhận biết, cũng là thứ để lại ấn tượng đầu tiên trong tâm trí con người, nó cũng lại là điều dễ dàng dẫn người ta đến những phán đoán sai lầm, dẫn người ta lạc lối. Bởi vì có rất nhiều sự việc tưởng vậy mà không phải vậy, dù có nhìn tận mắt cũng chưa hẳn đã thấy rõ chân tướng.
Vẻ bề ngoài chỉ giống như lớp giấy bọc của một món quà, dù có đẹp và hoa mỹ tới mức nào cũng không thể thay thế được món quà và tâm ý của người tặng. Những gì bạn thấy chưa chắc đã là toàn bộ câu chuyện. Hơn nữa, giá trị của một con người, điều đáng trân quý ở một con người cũng không nằm ở vẻ bề ngoài, những đánh giá chủ quan của chúng ta, mà nằm ở thế giới nội tâm, nằm ở nhân cách và đức hạnh của họ.
Không ít người có bề ngoài xù xì, xấu xí nhưng mang trong mình trái tim ấm áp, tấm lòng bao dung biết lắng nghe và suy nghĩ cho người khác. Không ít người khoác trên mình mảnh áo cũ sờn rách rưới, nhưng nhân cách và đức hạnh của họ trong mọi hoàn cảnh lại như kim cương lấp lánh giống như ông lão ăn mày và cô con gái. Chỉ khi chúng ta học được cách nhìn nhận và đánh giá một người từ việc cảm nhận tính cách, tâm tình của họ, ta mới có thể bước trên con đường hoàn thiện chính bản thân mình.
Thanh Thanh