Không ai biết rõ lai lịch của Thích Đạo Thuấn. Ông tự dựng cho mình một túp lều cỏ ở vùng hoang vu hẻo lánh. Ông thường nói về những việc xảy ra ở Thanh Viễn. Ông từng sống trong một túp lều tự dựng trên núi Dương Đầu, huyện Trạch Châu. Đạo Thuấn không có tiền dành dụm và ông chỉ ăn một bữa mỗi ngày.

images

Toàn bộ thời gian còn lại, ông ngồi thiền định. Rắn và chuột thường trốn dưới gầm giường của ông và chúng sống hòa hợp với nhau. Một hôm, có một con hổ đến túp lều của Đạo Thuấn, và ông đã thuyết Pháp cho nó. Có lần, một người đến gặp Đạo Thuấn. Khi nhìn thấy con hổ, ông ta đã quay lưng và bỏ đi. Ông ta nói với Đạo Thuấn rằng khi nào con hổ rời đi, ông ta mới quay lại. Đạo Thuấn nói với hổ: “Ngày mai ta có khách, vì vậy người đừng đến vào ngày mai”. Quả nhiên, con hổ không xuất hiện vào ngày hôm sau.

Vào những năm Khai Hoàng đầu tiên triều đại nhà Tùy, Đạo Thuấn thường thuyết Pháp cho bách tính và thụ giới cho nhiều dân làng. Nhưng ông lại từ chối thụ giới cho một cô gái. Ông nói với cô ấy rằng: “Cô sẽ chuyển sinh thành một con bò. Việc này đã hiện rõ rồi. Cho dù có thụ giới cho cô thành ni cô, tôi cũng không cứu được cô”. Một vài người đã tỏ ra hoài nghi về những điều ông nói. Đạo Thuấn bảo họ rằng: “Người nào không tin điều này có thể dẫm lên cái bóng của cái đuôi phía sau cô ấy, cô ấy sẽ không thể di chuyển được”. Những người nghi ngờ đã dẫm lên cái bóng phía sau cô. Người phụ nữ đó quả nhiên không di chuyển được. Mọi người đều kinh ngạc và tin rằng những gì Đạo Thuấn nói là sự thật.

Người phụ nữ này đã khẩn cầu Đạo Thuấn tiêu nghiệp cho mình. Cô ấy đã cho đi mấy vạn thạch[1] gạo mà gia đình cô ấy tích lũy được. Đạo Thuấn để cô ấy kiên tâm sám hối trong một thời gian. Khi nghiệp lực của cô đã hết, ông liền thụ giới cho cô.

Sau đó, Đạo Thuấn đã vân du đến nhiều núi khác nhau. Không ai biết rõ tung tích của ông.

(Theo “Thần tăng truyện”, quyển 5)

Theo Chanhkien.org