Tôi sinh ở một vùng quê phía Bắc Trung quốc. Tôi bị đau tim, suyển và nhiều chứng bệnh khác. Tôi nằm bệnh viện rất nhiều lần nhưng rồi cũng chẳng giúp được gì nhiều. Cha mẹ tôi cũng thử nhiều phương cách khác nhau để chữa bệnh cho tôi, ngay cả mời thầy tu, thầy pháp về nhà cúng để tiêu trừ ma quỷ, trị bệnh cho tôi. Tuy nhiên, sức khỏe tôi càng ngày càng tồi tệ hơn. Ðúng 5 tuổi, tôi bị còm lưng, không đứng thẳng được nữa. Tôi không bao giờ nghĩ là tôi sẽ có cơ hội được đi học.
Sau đó không lâu, cha mẹ tôi hầu như tuyệt vọng. Họ hàng tôi nói là tôi sinh ra là để cha mẹ tôi trả nợ cũ (người Trung hoa tin ở thuyết luân hồi, kiếp trước vay, kiếp nay trả. Nếu một đứa con sinh ra bị bệnh mà làm tiêu tan tài sản của cha mẹ có nghĩa là cha mẹ bị nợ nần với đứa con kiếp trước, nay đứa con sinh ra để đòi lại số nợ củ đó). Nước mắt thất vọng và cô đơn cứ chảy mãi. Tôi tuyệt vọng vô cùng. Khi tôi 11 tuổi, tôi bị đi bệnh viện, trong tình trạng nguy cập. Tài sản của gia đình tôi như nước đổ vào sông biển, không thấm vào đâu cả, gia đình tôi bị lâm nợ nần. Rồi một ngày, bác sĩ cho biết họ bó tay với trường hợp của tôi, rồi khuyên cha tôi là nên lo chuyện đám tang cho tôi. Trên đường về nhà, cha tôi cõng tôi trên vai, đi đến một chiếc cầu. Ông ta nói với ông ta rằng “Vì trước sau gì con cũng chết, tại sao ta không thả con mình xuống đây cho nó chết?” Ông ta thở dài rồi nói “Nhưng vì nó là con của ta, cho nên nó có thể chết ở nhà”. Lạ lùng thay, sau khi về đến nhà, tôi được hoàn toàn lành lặn.
Vào tháng 10 năm 1992, khi tôi được 9 tuổi, sức khỏe tôi lại bị trong tình trạng nguy kịch một lần nữa. Cha mẹ tôi nói với tôi rằng “Nếu con chết thì con nên tự chết. Sau khi con chết, con sẽ được tự do, con sẽ không còn bị đau đớn nữa. Bây giờ thì con đã bị tàn tật rồi. Nếu con có còn sống và lớn lên, con cũng chỉ bị đau khổ hơn” Tôi đau khổ vô cùng, tôi cũng biết rằng tôi không còn lý do nào để đáng được sống ở thế giới này. Vì vậy tôi cố gắng tự mình tìm một cái chết bằng cách nhảy xuống một cái giếng đã bị bỏ hoang. Sau khi nhảy xuống dưới giếng, lạ kỳ thay, tôi chẳng bị chìm, dường như có ai đó đang nâng tôi lên. Một người hàng xóm tốt bụng đã vớt tôi lên. Sau đó tôi van xin cha mẹ tôi “Làm ơn cho con sống, người khác có thể sống 100 tuổi, con chỉ cần 40 tuổi là đủ rồi”. Cha mẹ tôi quay lưng đi mà không nói được một lời nào.
May mắn thay, đến năm 16 tuổi, tôi có cơ hội học được Ðại pháp, và cuộc đời của tôi hoàn toàn biến đổi. Lần đầu tiên, khi tôi nghe ba chữ “Pháp Luân Công”, tôi hoàn toàn sửng sốt, và một cảm giác vui mừng, hân hoan tràn ngập cả tâm hồn. Tôi thầm nghĩ “Cuộc đời của mình quá ngắn ngủi, ta càng phải nên cố gắng tu luyện Ðại pháp càng nhiều càng tốt.”
Trong quá trình tu luyện Pháp Luân Công, đôi má của tôi từ từ bắt đầu ửng hồng; tôi cũng biết đọc nữa; tôi tự đọc “Chuyển Pháp Luân” từ đầu đến cuối. Dần dần, lưng của tôi bắt đầu thẳng và khỏe hơn, và rồi tất cả bệnh tật của tôi cũng biến mất. Tôi trở thành một cô gái xinh đẹp. Sự thay đổi cuộc đời của tôi làm mọi người sửng sốt, và nó trở thành một đề tài nóng bỏng cho mọi người bàn bạc. Rất nhiều người chứng kiến sức mạnh phi thường của Ðại pháp với sự thay đổi trong cuộc đời của tôi.
Vào năm 2002, tôi bị cảnh sát địa phương bắt và tra tấn tôi hai lần, họ bắt tôi ly khai với Pháp Luân Công. Tôi nói với họ rằng “Lẽ ra tôi đã chết hai lần rồi. Chính Ðại pháp đã cứu mạng sống của tôi. Tôi không ngại hy sinh cái thân bé nhỏ này để bảo tồn Ðại pháp. Tôi sẽ tiếp tục tu luyện, mặc dầu có thể mấy ông đánh tôi chết.
Tôi chỉ muốn nói với tất cả những ai có lòng tốt rằng: qua những kinh nghiệm của bản thân tôi, Sư phụ đã cứu mạng không biết bao nhiêu người trong những trường hợp rất bi đát như chính trường hợp của tôi vậy. Sư phụ đã cứu sống hay đã làm thay đổi tốt hơn cho nhiều người. Pháp Luân Ðại Pháp là Chân lý của Vũ trụ, đã làm nhiều cá nhân và xã hội được tốt hơn, và chưa bao giờ có điều gì hại cho ai cả.
Lời của Minh huệ (minhhui.org):
- Phương Mai hiện tại đang có một việc làm, và dùng 100 nhân dân tệ kiếm được hàng tháng để in tài liệu giảng rõ sự thật về Pháp Luân Công, để cứu độ, giúp đỡ những người còn bị bộ máy tuyên truyền của chính phủ Trung quốc lừa dối.
- Theo luật lệ của Trung quốc là mặc dầu là luật pháp không cho phép cha mẹ bắt con cái tự sát, nhưng điều đó cũng xảy ra ở những vùng hẻo lánh ở Trung quốc; ở những vùng này cha mẹ quý trọng con trai hơn con gái. Hơn nữa với chính sách một con trong mỗi gia đình, nhiều em bé gái đã bị bỏ rơi hay bị giết bởi cha mẹ chúng. Dân quê ở Trung quốc không được chính phủ trợ cấp về thuốc men hay bất kỳ một loại bảo hiểm nào. Nếu một nông dân Trung quốc bị bệnh nan y, ông ta chỉ cầu mong tự nó hồi phục hay chờ chết.
Nguồn: Minh Huệ Net ( http://vn.minghui.org/news/203-tu-luyen-dai-phap-mot-be-gai-cong-lung-da-dung-thang-duoc.html)