Hiện tượng “công năng đặc dị” không chỉ xuất hiện trong giới tu luyện hay khí công, có rất nhiều trường hợp đột nhiên nhận được công năng mà ngay bản thân họ cũng không biết từ đâu.
“Công năng đặc dị” là thuật ngữ của giới khoa học để chỉ những khả năng phi thường của con người vượt ra ngoài những định luật vật lý thông thường khiến người ta không thể hiểu, không thể giải thích được. Thuật ngữ xưa của Phật gia gọi là thần thông. Có rất nhiều trường hợp trên thế giới đã xác thực về những khả năng bí ẩn này.
Mặc dù khoa học chưa thể giải thích được sự tồn tại của công năng đặc dị, nhưng nhân loại vẫn không ngừng nghiên cứu, tìm hiểu về loại hiện tượng kỳ lạ này. Trong “Sử Ký”, “Biển Thước Liệt Truyện” có ghi chép: danh y Biển Thước là một người có khả năng “Nhìn thấu ngũ tạng trong cơ thể người”.
Trong “Thái Bình Thiên Quốc” có ghi chép: Hồng Tú Toàn là một người công năng đặc dị, ông đã bình an vô sự trong 40 ngày của một trận đại dịch, ông có thể chữa lành các bệnh từ bại liệt cho đến điếc tai. Tại Trung Quốc có xuất bản cuốn sách “Thiên Cổ Dị Nhân Lục”, trong đó liệt kê 218 trường hợp những người sở hữu công năng đặc dị từ thời Trung Quốc cổ đại.
Đặc biệt là vào đầu những năm 1980 ở Trung Quốc, khi các môn khí công bắt đầu phát triển, không ít người trở nên nổi tiếng vì sở hữu những khả năng đặc biệt phi thường. Hiện tượng này không chỉ xuất hiện trong giới tu luyện hay khí công, có rất nhiều trường hợp đột nhiên nhận được công năng mà ngay bản thân họ cũng không biết là từ đâu. Dưới đây là một ví dụ điển hình.
Tại tỉnh Hắc Long Giang, có một người phụ nữ họ Trương, trình độ văn hóa không cao, sống bằng nghề nông, cuộc sống khá lận đận, là một người tốt nhưng “số mệnh” lại không được như ý. Thế nhưng bà lại là một trong những người sở hữu công năng đặc dị sớm nhất trong khu vực.
Khi đó tôi từng nói chuyện với bà Trương suốt mấy tiếng đồng hồ, nhưng vì đã trải qua một thời gian lâu nên rất nhiều chuyện chỉ còn nhớ mơ hồ, tuy vậy những tình tiết chủ yếu thì vẫn còn nhớ rõ.
Bà là một phụ nữ nông thôn mới học hết lớp ba, kết hôn với một giải phóng quân được chuyển về làng đã học hết lớp năm, sau đó sinh được một đứa con, nhưng bà lại thường xuyên bị người chồng ngược đãi.
Có một ngày bà đang làm việc trên đất nhà mình thì thân thể cảm thấy mệt mỏi, đột nhiên đầu thấy choáng váng, sau đó ngất đi, khi tỉnh lại thì có được công năng, bà thường xuyên nghe thấy có người nói bên tai của mình, cũng có thể nhìn thấy tình trạng thân thể của người khác.
Có một ngày, bà đi bệnh viện khám bệnh, trông thấy có mấy người dắt một cụ già đến khám bệnh, bác sĩ nói cụ già bị mắc cảm mạo, bà nhìn qua thì biết hai ngày nữa cụ sẽ chết, liền nói với thân quyến của bà cụ biết. Người nhà nghe xong rất tức giận, liền hung hăng định đánh cho bà một trận. Ngày hôm sau, người nhà này lại vội vã đi tìm bà, quỳ xuống cầu bà cứu mạng, nhưng bà nói rằng hiện tại đã hết cách rồi, quá muộn rồi, nếu như lúc đó mà để bà trị cho thì có thể chữa được. Kết quả cụ già đó cũng qua đời.
Việc này sau đó được lan truyền khắp trong ngoài huyện, ai cũng nói bà là thần tiên sống. Mỗi ngày có không ít người đến nhờ bà coi bệnh. Về sau, có nhiều người được chữa khỏi bệnh đều đưa cho bà rất nhiều tiền. Lúc đầu bà không nghĩ là việc này có thể kiếm được tiền, người ta cho bà cũng không muốn lấy, hoặc lấy một chút.
Sau một thời gian, bà đã chữa được cho khá nhiều bệnh nhân, có người khích lệ bà hãy coi đó là một nghề để kiếm tiền, đừng làm ruộng nữa. Từ đó, bà trở thành người coi bệnh chuyên nghiệp, thậm chí người ở huyện và tỉnh khác cũng đến nhờ bà xem bệnh cho, bệnh nhân đông cứ như trẩy hội. Hơn nữa, người đến xem bệnh đa phần là ở bệnh viện đã khám và cũng đã hết thuốc chữa.
Thu nhập của bà ngày càng cao, gia cảnh cũng dần dần trở nên giàu có, chồng của bà từ đó cũng không làm việc nữa, suốt ngày uống rượu, uống rượu xong thì mắng chửi rồi đánh bà, có lúc trói bà vào chân giường, dùng roi đánh. Con của bà chứng kiến cảnh đó liền quỳ xuống đất cầu xin cha đừng đánh mẹ nữa, bà cũng làm ầm lên muốn ly hôn, nhưng chồng của bà đương nhiên không đồng ý.
Bởi vì người đến cầu bà xem bệnh ngày càng nhiều, thu nhập ngày càng cao. Về sau bà phát hiện ra một việc, nếu bà lấy nhiều tiền hơn so với nhu cầu sinh hoạt của gia đình thì đầu bà sẽ bị đau, còn nếu bà trả bớt tiền lại hoặc mang tiền cho ăn mày thì đầu bà lại hết đau. Cho nên từ đó về sau bà cũng không dám lấy nhiều tiền nữa.
Bà có trình độ văn hóa thấp, tự mình cũng không biết làm thế nào mà có thể trị được bệnh cho người khác. Có khi còn phải kê đơn thuốc, bà không biết nhiều chữ lắm, lúc kê đơn thuốc đều bằng cảm giác, bà cũng không biết chính mình đã ghi những gì. Có một lần bà ghi một đơn thuốc, người bệnh đến tiệm thuốc hỏi mua, người bán thuốc không đọc được chữ này. Sau đó đến Cáp Nhĩ Tân hỏi lão trung y nổi tiếng, lão trung y nói là chữ cổ, ông cũng không biết chữ này, nhưng nhất định là tên thuốc Đông y.
Trong nhà bà cũng chuẩn bị một ít đương quy, đảng sâm, một số vị thường thấy trong thuốc Đông y. Bà cũng không hiểu công dụng của nó thế nào, nhưng chỉ cần bà dùng tay cầm lên thì tự nhiên vị thuốc đó có công hiệu. Bà hỏi tôi vì sao lại như vậy? Tôi nói: “Có thể là thông qua tay của bà, công năng liền đi vào trong dược liệu, nên mới có hiệu nghiệm”.
Bà cũng nói rằng không phải tất cả các loại bệnh bà đều có thể trị được, nhưng tỉ lệ có thể đạt tới 70%. Cuối cùng, điều khiến bà nghi hoặc chính là bà hiện đang dựa vào khả năng này để sinh sống, mặc dù không tích tiền, nhưng sinh hoạt so với hàng xóm xung quanh thì tốt hơn nhiều, bà sợ đến một ngày công năng của bà không còn nữa, nhà bà biết sinh sống sao đây?
Bà hỏi tôi vấn đề này, tôi cũng không biết công năng của bà có thể duy trì được bao lâu. Không có công năng nữa thì cả nhà biết sống sao bây giờ? Người chồng thì ngày nào cũng uống rượu. Nói thật tôi cũng không biết trả lời bà như thế nào nữa, chỉ có thể nói với bà: “Làm nhiều việc thiện, hết thảy rồi sẽ tốt thôi”.
Nói tóm lại, mệnh của bà không được tốt lắm, bà có thể xem bệnh kiếm tiền, người ta cũng rất tôn trọng bà, đây tính ra là bà được; mà chồng của bà hàng ngày vừa ăn lại vừa đánh bà, đây tính ra là bà mất. Xem ra có được có mất là thiên lý vậy. Ở một phương diện khác, người có bản sự này thì đều là “phúc phận”, nhưng muốn dùng cái này để thỏa mãn tham dục thì nhất định sẽ bị “Trời phạt”.
Chân Chân, theo Secretchina