Thần Tiên có hay không? Xưa nay con người vẫn luôn tìm kiếm câu trả lời. Có không ít câu chuyện với bằng chứng xác thực được chia sẻ bởi những người có duyên được mắt thấy tai nghe đã giúp chúng ta hiểu chuyện Thần Tiên vốn không phải là điều gì quá huyền hoặc.
Đến khi hơn 30 tuổi, mà Vương Khả Giao vẫn không biết có Chân Đạo tồn tại. (Ảnh minh họa)
Gặp tiên nhân kết Đạo duyên, giật mình mới biết Thần Tiên là có thật
Vương Khả Giao là người huyện Côn Sơn, phủ Tô Châu, sống ở làng Triệu Đồn, ngay bờ phía nam sông Tùng Giang, ông sống bằng nghề làm ruộng, đánh cá. Khi ông hơn 30 tuổi, vẫn không biết có Chân Đạo tồn tại. Mỗi lần ông câu được cá lớn thì rất đỗi vui mừng, dùng cái gậy gỗ đập chết con cá, sau đó nấu chín, chấm với hẹ dầm tỏi mà ăn, còn nói với mọi người rằng trên đời không còn có món ăn nào ngon hơn như vậy nữa.
Có một ngày, ông chèo thuyền đánh cá, vừa cao giọng hát bài hát của dân chài vừa chèo thuyền trên sông. Đi được hơn mười dặm, bỗng nhìn thấy trên sông có một chiếc thuyền rồng, có bảy vị đạo sĩ ngồi trên thuyền, tất cả đều rất trẻ trung, đầu đội mũ ngọc, thân khoác áo choàng, sắc phục mỗi người mỗi khác; xung quanh có mười mấy người theo hầu, đầu tóc của đàn ông chẻ ra hai bên, tóc của người nữ thì kiểu búi tóc mây. Trên thuyền còn có bốn người mặc áo màu vàng.
Lúc này, có một vị đạo sĩ gọi tên của Vương Khả Giao. Vương Khả Giao còn chưa hết kinh ngạc, thì chiếc thuyền của mình đã dựa sát bên chiếc thuyền rồng của các đạo sĩ rồi. Một vị đạo sĩ sai người hầu dẫn Vương Khả Giao lên thuyền, chỉ thấy trước mặt bảy vị đạo sĩ đều bày mâm ngọc bích, đồ uống rượu và trái cây, tất cả đều lấp lánh ánh quang. Vương Khả Giao đứng cách xa bàn tiệc hành lễ với từng vị đạo sĩ một, bảy vị đạo sĩ đều chăm chú nhìn ông.
Một vị đạo sĩ nói: “Cốt cách của người này rất tốt, có thể thành Tiên được, chỉ là y sống nơi cõi người, vì bị bệnh mà châm cứu, đã đâm rách phần giữa của chân mày”.
Một vị đạo sĩ khác nói: “Cho y chút rượu uống đi”. Một người hầu liền cầm bình rượu rót vào ly, nhưng không cách nào rót rượu ra được, người hầu bẩm lại với vị đạo sĩ, đạo sĩ nói: “Đây là rượu tiên, y cần phải thay đổi cốt cách người phàm mới có thể uống rượu này được. Rượu không rót ra được, chính là nói rõ trong mệnh của y không được uống rượu tiên”.
Lại có một vị đạo sĩ khác nói: “Vậy hãy cho y ăn hạt dẻ vậy”. Một vị đạo sĩ lấy hai hạt dẻ từ trên bàn tiệc đưa cho người hầu, người hầu lại đưa hạt dẻ cho Vương Khả Giao, bảo ông ăn. Vương Khả Giao thấy hạt dẻ đó màu đỏ đen, nhẵn bóng giống như quả táo, dài hơn hai tấc, ông ăn cả vỏ, thịt hạt dẻ vừa giòn vừa ngọt, không giống hạt dẻ nơi cõi người, rất lâu ông mới ăn xong hai hạt dẻ.
Vương Khả Giao còn chưa hết kinh ngạc, thì chiếc thuyền của mình đã dựa sát bên chiếc thuyền rồng của các đạo sĩ rồi. (Ảnh: Internet)
Lúc này một vị đạo sĩ nói: “Vương Khả Giao nay đã gặp mặt chúng ta rồi, hãy để cho y về đi”. Nói xong, liền lệnh cho một người áo vàng đưa Vương Khả Giao lên bờ. Vương Khả Giao đứng ở bên thuyền rồng thì nhìn không thấy con thuyền đánh cá của mình đâu, người áo vàng nói:“Không cần phải ngồi thuyền cá, ông chỉ cần nhắm mắt lại thì có thể đến nơi rồi”. Vương Khả Giao liền nhắm hai nhắm lại, chợt nghe thấy âm thanh cuồn cuộn của gió nước rừng cây văng vẳng bên tai. Một lát sau, người áo vàng bảo ông mở mắt ra, ông phát hiện mình đã ngồi trên một tảng đá lớn trong đám bụi cỏ, xung quanh bốn phía đều là núi non trùng điệp, cây tùng cây bách cao vút tận trời, người áo vàng đó cũng không thấy đâu nữa.
Ở một nơi cách đó không xa có một cánh cổng, trong cánh cổng có người đi ra đi vào. Một lúc sau, có mấy tiều phu và mấy vị hòa thượng đi đến trước mặt Vương Khả Giao, hỏi ông là người ở đâu. Ông bèn kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho họ nghe. Những người đó lại hỏi ông rời khỏi nhà khi nào, ông nói là buổi sáng ngày hôm nay. Lại hỏi Vương Khả Giao hôm nay là ngày mấy tháng mấy, ông nói: “Mùng 3 tháng 3″. Những người đó đều giật mình kinh ngạc nói: “Hôm nay là mùng 9 tháng 9, cách mùng 3 tháng 3 đã hơn nửa năm rồi!”.
Vương Khả Giao lại hỏi đây là nơi nào, một vị hòa thượng nói: “Đây là chùa Bộc Bố ở núi Thiên Thai”. Vương Khả Giao lại hỏi nơi đây cách Hao Đình bao xa, hòa thượng nói: “Thêm cả đường thủy bộ cộng lại là hơn một nghìn dặm”. Nghe xong, Vương Khả Giao không khỏi kinh ngạc.
Vị hòa thượng đó mời ông vào chùa nghỉ ngơi và dùng cơm, Vương Khả Giao nói không hề thấy đói, cũng không thích ngửi mùi vị của thức ăn, chỉ muốn uống một chút nước mà thôi. Chúng hòa thượng đều vây quanh ông hỏi han đủ điều, họ vô cùng kinh ngạc, liền đem chuyện này tâu lên huyện Đường Hưng rồi báo cáo lên Đài Châu.
Liêm Sứ vương của Việt Châu xưa nay đều sùng kính Đạo giáo, bèn triệu kiến Vương Khả Giao. Sau khi nghe Vương Khả Giao kể lại mọi chuyện, ông vô cùng tin tưởng, cho rằng biến hóa của Thần Tiên là không gì không thể, ai cũng không thể lý giải được. Vương Khả Giao dáng người cao hơn bảy thước, hình dáng và dung mạo khác với mọi người, lời nói khoan khoái nhẹ nhàng. Liêm Sứ vương cảm thán rằng: “Vương Khả Giao thật đúng là một vị Thần Tiên!”. Lại vì Vương Khả Giao cùng họ với mình, đối với ông càng thêm kính trọng, liền bảo ông hãy mặc y phục của đạo sĩ.
Về sau Liêm Sứ vương cử người đến Tô Châu để tìm hiểu xác minh câu chuyện của Vương Khả Giao. Mọi người đều nói ngày mùng 3 tháng 3 Vương Khả Giao chèo thuyền ra giữa sông đánh cá thì không còn thấy trở về nữa. Người nhà chỉ tìm được thuyền cá của ông, cho rằng ông đã chết đuối rồi, nhưng tìm vớt khắp nơi cũng không thấy thi thể của ông đâu cả, vợ của ông đành phải dùng nghi thức chiêu hồn làm tang sự cho ông. Sau khi Liêm Sứ vương chứng thực được chuyện này, liền dâng biểu tâu với hoàng thượng, hoàng thượng cũng rất lấy làm kinh ngạc.
Một ngày ở trong động, thế gian đã nghìn năm.
Sau này Vương Khả Giao trở về quê nhà, kể lại tất cả chuyện xảy ra với mọi người trong làng, rồi dẫn mọi người ra sông xem nơi mà ông đã gặp được thuyền rồng và Tiên nhân. Vương Khả Giao từ sau khi ăn được hạt dẻ của Thần Tiên cho thì không còn ăn cơm nữa, nhất cử nhất động giống như có Thần trợ giúp. Ông cũng không còn làm ruộng đánh cá nữa, mà dẫn theo vợ con đi vào núi Tứ Minh.
Hơn 20 năm sau, Vương Khả Giao xuống núi đến Minh Châu bán thuốc, thuê người giúp ông bán rượu, toàn bộ tiền bán thuốc và bán rượu ông đều bố thí cho người nghèo. Lúc đó, mọi người đều nói thuốc của Vương Khả Giao bán là được Hồ Công (Huyền Hồ Tử) truyền thụ lại, rượu thì được A Mẫu vùng Dư Hàng truyền lại. Mọi người đều nói thuốc trị bệnh này cực kỳ linh nghiệm, còn rượu thì hễ uống liền say, trong khắp ngõ hẻm Minh Châu, ai nấy đều nói rượu thuốc của Vương Tiên nhân, thế gian không ai sánh kịp. Qua hơn 30 năm, Vương Khả Giao lại đi vào núi Tứ Minh, nhưng không bao giờ thấy ông trở ra nữa.
Cổ ngữ có câu: “Một ngày ở trong động, thế gian đã nghìn năm”, ý nói rằng người thế gian gặp được Thần Tiên, chỉ ở bên cạnh họ một lúc, nhưng khi trở về nơi cõi người, nhân gian đã mấy chục năm, thậm chí mấy trăm năm, mấy nghìn năm đã trôi qua rồi.
Thần Tiên sở dĩ là Thần Tiên bởi vì họ không sinh sống ở không gian mà người thường chúng ta đang sinh sống này. Thời gian của họ tát nhiên cũng khác với thời gian trong không gian người thường này của chúng ta, mà thời gian của họ là nhanh hơn thời gian nơi cõi người. Vậy nên, khi Vương Khả Giao trở về nhân gian, thời gian nửa năm đã trôi qua rồi.
(Trích từ: “Đọc Thần Tiên truyện”)
Theo tinhhoa/zhengjian