Cô gái có thu nhập trên 70 triệu mỗi tháng, kiên quyết gả cho anh chàng nghèo khó cơ cực, khiến cả gia đình phản đối. Mười năm trôi qua, chàng trai lại đối xử với cô gái như vậy…
Tiểu Mỹ và Tiểu Thiên yêu nhau nhiều năm, Tiểu Mỹ là viên chức của một công ty lớn, thu nhập hàng tháng hàng trăm triệu đồng, còn Tiểu Thiên là nhân viên nghiệp vụ của một công ty nhỏ, thường xuyên phải lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền.
Bố mẹ của Tiểu Mỹ tất nhiên rất không hài lòng với chuyện này, nhiều lần nhờ người khác giới thiệu đối tượng có điều kiện tốt hơn cho Tiểu Mỹ, nhưng Tiểu Mỹ kiên quyết không đồng ý.
Cô nói với bố mẹ rằng cô yêu anh ấy, cô bằng lòng gả cho anh ấy, dù cho Tiểu Thiên có cả đời nghèo khổ như vậy đi nữa, cô cũng bằng lòng.
Bố mẹ nói cô như vậy là đem hạnh phúc cả đời của mình ra đánh cược, nhưng Tiểu Mỹ lại nói:“Con đã quyết định rồi, cứ cho là phải dùng cả một đời để đánh cược đi nữa, con cũng đồng ý”.
Rất mau chóng, Tiểu Mỹ đã không màng đến sự phản đối của gia đình mà kết hôn với Tiểu Thiên, không có tổ chức đám cưới, bởi Tiểu Thiên thật sự quá nghèo, không có điều kiện để tố chức một đám cưới cho ra hồn được. Hai người chỉ sống trong một căn nhà nhỏ rộng mười mấy mét vuông.
Người chồng làm việc chăm chỉ không kể ngày đêm, sự nghiệp cuối cùng đã có khởi sắc
Sau đám cưới, Tiểu Thiên không muốn vợ mình sau này phải sống một cuộc sống nghèo khổ như hiện nay, liền đến một công ty lớn phỏng vấn xin việc.
Lúc mới bắt đầu, Tiểu Thiên không hiểu biết chút gì về nghiệp vụ của công ty, nhưng anh trước sau vẫn không bỏ cuộc, không ngừng học hỏi từ những người xung quanh.
Giữa trưa khi những đồng nghiệp khác sợ nóng chạy vào trong phòng máy lạnh, thì anh vẫn bôn ba dưới nắng gắt.
Buổi tối, khi những đồng nghiệp khác đã về nhà từ sớm, anh vẫn ở lại chỉnh lý những văn kiện cần thiết cho ngày hôm sau.
Buổi sáng khi những người đồng nghiệp khác vẫn còn đang ngủ nướng, anh đã đến công ty, đã lên kế hoạch công việc cho cả một ngày.
Một năm rất mau đã trôi qua, công việc của Tiểu Thiên cuối cùng đã có khởi sắc. Thu nhập của anh đã cao hơn so với những đồng nghiệp khác, nhưng anh không có tự mãn, vẫn nỗ lực không ngừng.
Hai năm sau, Tiểu Thiên bởi không ngừng đạt được thành tích xuất sắc, làm việc chăm chỉ nên đã được thăng lên làm giám đốc nghiệp vụ của một bộ phận nhỏ.
Còn lúc này, Tiểu Mỹ lại vì một số nguyên nhân đã không còn công việc nữa. Tiểu Thiên an ủi cô, bảo cô sau này hãy cứ ở nhà là được rồi, bên ngoài có một mình anh là đã đủ.
Người chồng có tích cóp đã dành được một khoản tiền nhất định, vào ngày sinh nhật của vợ, anh đã tạng cho vợ mình một món quà đặc biệt
Năm năm sau, Tiểu Thiên đã dành dụm được một khoản tiền nhất định, anh đã mua một căn hộ kha khá cùng với Tiểu Mỹ sống ở đó. Trong ngày sinh nhật của Tiểu Mỹ, anh đã tặng một món quà đặc biệt cho vợ – một tờ giấy. Trên tờ giấy viết rằng: “Bà xã này, hai năm sau anh sẽ tặng cho em một chiếc xe hơi”.
Năm thứ bảy, Tiểu Thiên đã thực hiện lời hứa của mình. Cũng chính trong năm này, Tiểu Mỹ đã sinh hạ cho anh một đứa con.
Mười năm sau, Tiểu Thiên được thăng chức lần nữa, trở thành giám đốc của công ty. Lúc này, Tiểu Mỹ vì sau khi sinh con, thân hình đã trở nên béo mập, cũng không còn xinh đẹp như trước nữa. Bố mẹ của Tiểu Mỹ bắt đầu lo lắng, liệu Tiểu Thiên có bỏ rơi con gái để tìm một cô gái xinh đẹp khác hay không? Nhưng Tiểu Thiên càng quan tâm, yêu thương cô hơn.
Có mấy lần, bạn bè nói đùa trước mặt Tiểu Thiên rằng: “Bây giờ cậu đã có tiền rồi, cái gì cũng đều đã đổi mới, có phải cũng đã đến lúc phải đổi vợ rồi?”.
Nhưng Tiểu Thiên lại nói một cách nghiêm túc rằng: “Không, cả đời này tôi chỉ yêu mỗi cô ấy, không kể cô ấy biến thành thế nào tôi vẫn sẽ yêu cô ấy”.
Tiểu Mỹ hỏi Tiểu Thiên: “Bây giờ em đã không còn trẻ đẹp như trước nữa, không còn xinh đẹp nữa, tại sao anh vẫn còn đối xử tốt với em như vậy?”.
Tiểu Thiên nhìn cô một cách thâm tình: “Mười năm trước, em đã không vì anh nghèo khó mà bằng lòng dùng cả hạnh phúc một đời của mình ra đánh cược, làm sao anh có thể bỏ em mà đi đây? Nửa đời này về sau, anh sẽ luôn đối xử tốt với em, dù cho em xinh đẹp hay không, ốm đau hay bệnh tật, anh cũng chỉ yêu một mình em thôi. Hơn nữa năm đó anh không cho em một cái đám cưới ra hồn, anh cũng muốn được bù đắp lại cho em”.
Có người từng nói rằng:
Người ôm giữ lòng cảm ân, mới biết được trân quý;
Người biết trân quý, mới có thể có được niềm vui…
Trên đường đời của mỗi người, chúng ta ngoài cảm ân và trân quý ra, mãi mãi không nên quên những người đã từng giúp đỡ chúng ta.
Tiểu Thiện, dịch từ Cmoney.tw, Tinhhoa