Có một lần nọ, Trung tướng Lữ Cố (tên thật đã được thay đổi) đến tìm tôi, bảo rằng:
– Liên Sư phụ, nghe người ta nói thầy tiên đoán rất tài, nên hôm nay tôi đến thỉnh ý. Tôi nhớ hồi đó, cha mẹ tôi có đi hỏi Diệp Sư phụ (cũng là vua thần toán, nổi danh tiên tri không hề sai), nhờ xem vận mệnh cho tôi. Ông Diệp nói tôi 18 tuổi đậu thủ khoa toàn quốc, sau đó đi lính được tuyển vào Viện nghiên cứu. 27 tuổi thi lấy bằng tiến sĩ rồi đi Mỹ ba năm, lấy thêm được bằng tiến sĩ khác nữa. Đến năm 53 tuổi thì tôi thăng quan, làm Thượng tướng.
Lữ Cố kể thêm:
– Vị họ Diệp này, không như các thầy khác. Ai muốn ông xem vận mệnh cho, phải trả giá rất cao, lại còn phải xếp hàng, hẹn trước, nếu tùy tiện mà đến thì ông ấy không thèm xem đâu. Mà người nào mệnh nhỏ ông cũng không xem. Ông Diệp coi cho tôi vô cùng chuẩn xác. Đúng là năm 18 tuổi, tôi chiếm giải thủ khoa toàn quốc. Còn như đoán năm 27 tuổi tôi lấy bằng tiến sĩ thì hơi bị sai một chút, vì tới hai năm sau, tức 29 tuổi tôi mới lấy bằng tiến sĩ). Còn vụ tiên tri tôi qua Mỹ ba năm, lấy bằng tiến sĩ khác nữa thì đúng chóc. Thế nhưng ông ta nói tôi 53 tuổi thăng quan làm Thượng tướng lại bị sai. Vì hiện nay tôi đã 56 tuổi rồi mà vẫn còn làm Trung tướng, chưa chạm đến chức Thượng tướng được. Vậy nên, tôi muốn nhờ Liên Sư phụ xem giùm, vì lý nào mà tôi chưa được thăng lên Thượng tướng vậy?
Tôi dùng phương thức bói quẻ xem cho Lữ Cố. Tôi bắt ấn và niệm chú xong thì tự nhiên cảm ứng Thần Phúc Lộc như vì sao nhỏ hiện ra, lớn dần và tỏa hào quang sáng chói. Tôi liền hỏi số mệnh cả đời của ông Lữ. Thần Phúc Lộc đáp y chang như thầy Diệp đã đoán.
Tôi thắc mắc:
– Nhưng vì sao ông Lữ lấy bằng Tiến sĩ bị chậm mất hai năm?
Thần Phúc Lộc giải thích:
– Lẽ ra ông Lữ có thể lấy bằng đúng như tiên đoán, nhưng do hồi tuổi trẻ đó, ông ta sau một chầu nhậu thì cùng bạn bè dẫn nhau đến kỹ viện để mua vui. Nghe bạn bè đốc xúi, ông cũng muốn chứng tỏ mình là tay dũng cảm, chịu chơi, nên cũng đã ngủ với gái thanh lâu. Vì lỗi này mà công danh ông ta bị chậm lại hai năm.
Tôi hỏi:
– Vì sao lại như thế?
Thần Phúc Lộc nói:
– “Đừng đến gặp kỹ nữ thanh lâu, đừng tựa cổng giai nhân bán sắc”. Phải biết quân tử luôn yêu quý thân mình, luôn gìn giữ đức hạnh mình sáng trong như ngọc nên rất sợ, rất kỵ mấy cái chuyện bậy bạ này. Ông Lữ do không hiểu biết, nên tự cam đọa lạc, tự làm cho phẩm hạnh mình bị tỳ vết, khiến đời bị nhiễm ô. Bởi cách sống sai lầm nên ông bị phá tài hại thân, tình dục sa đà không những gây nhiễm bệnh lậu, mà còn chiêu họa lớn…
Thần Phúc Lộc còn giải thích thêm:
– Lấy bằng chậm hai năm chỉ là sự báo ứng nhỏ thôi. Bị nhiễm bệnh độc ắt phải chết. Lãnh bằng Tiến sĩ, rồi tiến sĩ nữa…nhưng sau này sẽ thành tiến…tử!
Tôi thụt lưỡi hết nói năng, lại hỏi Thần Phúc Lộc:
– Lữ Cố đúng ra 53 tuổi thăng làm Thượng tướng, nhưng vì sao đến giờ đã 56 tuổi rồi vẫn còn làm Trung tướng. Ông ta chưa được thăng quan là do đâu?
Thần Phúc Lộc im lặng viết ra hai chữ: “Mạc Thư”.
Tôi ngơ ngác hỏi:
– Mạc Thư? Là ý gì vậy ạ?
Thần Phúc Lộc đáp:
– Là tên một người.
– Người này có liên hệ với ông Lữ ư?
– Tất nhiên. Số mệnh Lữ Cố vốn rất tốt, ông là bậc kỳ tài trong thế gian, văn võ kiêm ưu. Nhưng đáng tiếc thời trai trẻ đã phạm lỗi ngủ với kỹ nữ khiến cho đường công danh bị chậm mất hai năm. Quả báo nhỏ này không đáng kể. Sau thời trung niên, ông lại không biết sám hối mà sửa đổi lỗi lầm, lại khởi tâm tà, ưa nam sắc, sinh tâm đồng tình luyến ái cùng một nam nhân tên Mạc Thư. Người này tuấn tú tài hoa, khôi ngô phong nhã, là thuộc hạ dưới quyền ông ta. Lữ Cố ở chung với Mạc Thư tính đến nay đã 8 năm. Phạm phải lỗi này, hắn còn giữ được chức quan là may lắm rồi, há có thể mơ làm Thượng tướng được ư? Hắn chỉ biết ham cầu lộc vị cho mình, lại hoàn toàn chẳng hiểu rõ nghiệp chướng mình đang tạo tác! PHẢI BIẾT LÀ NGƯỜI CÓ PHÚC NHIỀU MÀ PHẠM GIỚI TÀ DÂM THÌ BỊ GIẢM QUYỀN LỘC, CÒN NGƯỜI PHÚC ÍT KHÔNG CÓ LỘC, QUYỀN THÌ BỊ GIẢM THỌ.
Tôi hỏi tiếp:
– Vậy…tương lai Lữ Cố sẽ ra sao?
– Sẽ ứng vào con cháu trong gia đình hắn.
– Như thế nghĩa là sao?
– Bị tuyệt tự, chết yểu!
– Nhưng ai làm nấy chịu, vì sao con cháu hắn phải gánh?
– Đây là CỘNG NGHIỆP CHIÊU CẢM (kiếp trước cùng tạo tác chung nghiệp rồi đầu thai sinh ra cùng một nhà, nghiệp giống nhau nên cùng chịu quả báo giống nhau). Cha tích phúc cũng bồi thêm cho mình và con mà.
Tôi nghe xong rất kinh hãi.
Trước tiên, tôi chỉ kể cho Lữ Cố nghe lý do vì sao ông lấy bằng bị chậm mất hai năm.
Lữ Cố nói:
– Quả là có việc này. Hồi trẻ khi đi chơi với bạn bè, bị họ rủ rê nên cùng đi mua…vui. Không ngờ lại lãnh cái hậu quả xấu như vậy, đúng là ngoài sức tưởng tượng!
Tôi lại giải thích vì sao ông không thể làm Thượng tướng. Tôi viết lý do bằng hai chữ “Mạc Thư”. Ông vừa xem qua liền cúi đầu im lặng, không nói tiếng nào.
Tôi hỏi:
– Có việc này chăng?
Ông gật đầu đáp:
– Có.
Rồi Lữ Cố đứng dậy bảo tôi:
– Liên Sinh, ông quả là vua tiên tri, đoán việc như thần. Cuối cùng thì tôi cũng minh bạch, SỐ MỆNH CON NGƯỜI TUY ĐƯỢC ĐỊNH SẴN, NHƯNG CÓ THỂ BIẾN ĐỔI. BIẾN TỚI ĐỔI LUI, TẤT CẢ ĐỀU DO TÂM TẠO RA THÔI.
– Nói rất hay! Hi vọng ông tự hiểu, từ nay trở đi hãy tự lo sửa đổi chính mình cho tốt để tránh không bị Quả báo xấu.
Lúc Lữ Cố đi, tôi đưa cho ông một tờ giấy ghi mấy câu nhắc nhở:
Phu thê nam nữ ở chung
Đó là đúng lẽ – chăng dung sai lầm
Hạnh tà chiêu hại sâu thâm
Ta – người đều tổn, mất luôn lộc quyền
Tử tôn bị tuyệt đã phiền
Tiền tài tán thất, muôn niên khổ sầu
Dừng chân tỉnh giác mau mau
Tránh cho con trẻ lâm vào nạn tai
Làm người nên sống thẳng ngay
Báo ứng Nhân Quả không sai, rõ ràng!
Sau đó không bao lâu thì tôi nghe tin đứa con trai duy nhất của Lữ Cố bị xe tông chết. Phần bản thân ông cũng bị thảm nạn, đúng là tuyệt tự như đã tiên đoán.
Lời bình: Chúng ta do sự hiểu biết về Nhân Quả quá kém, cho nên cứ vô tình tàn phá phước báo của chính mình bằng những ý nghĩ, hành vi thất đức. Chỉ cần bạn khởi lên một ý niệm bất chính là rơi vào cõi tà ngay. Và cũng từ ý nghĩ mới dẫn đến hành vi tạo ác nghiệp. Ông Viêm Liễu Phàm ngày xưa khi nghe tiên đóan vận mệnh mình quá xấu, ông đã quyết tâm “sống thiện bồi đức để chuyển số” và kết quả chứng minh “Vận mệnh nằm trong tay mình”: Quyền lộc đều thay đổi tốt hoàn toàn, thọ mạng ông 53 thì đến hơn 70 ông mới an lành mà mất.
Mệnh do tự mình tạo, phước do chính mình tìm. Ta làm ác tự nhiên bị tổn phước; Ta tu thiện tự nhiên được phước báo. Sách vở mà cổ nhân để lại xưa nay, đã chứng minh tính chính xác của đạo lý này. Trong kinh Phật nói: Muốn cầu phú quý được phú quý, muốn cầu con trai con gái được con trai con gái, muốn cầu trường thọ được trường thọ. Chỉ cần làm việc thiện, cầu ngay tại tâm mình, tâm chính là ruộng phước, đó đạo lý nguyện cầu; tâm chính là ruộng phước, đó đạo lý nguyện cầu!
(Trích từ quyển Nhân quả giải – Hạnh Đoan dịch)