Tôi biết rằng, có một số người nghe đến “công năng đặc dị” liền phản cảm, bởi họ vốn dĩ không tin. Điều này không trách mọi người, nhưng tôi khuyên bạn, không nên vội vã phủ định nó, vì có nhiều điều “tin là có” sẽ tốt hơn cho bạn.
Tiếp theo phần 2
May mắn gặp minh sư, bước đi trên con đường tu luyện Phật pháp
Tháng 6 năm 1993, trên TV đưa tin tức núi Nga My ở Tứ Xuyên xuất hiện Phật quang, tôi liền nhớ đến năm xưa nhìn thấy Phật Thích Ca Mâu Ni. Vậy nên tôi liền đi đến núi Nga My du lịch. Thế là vào tháng 7 năm đó, tôi 1 mình đi đến núi Nga My. Lúc ấy còn chưa có cáp treo như bây giờ, tôi cũng không đi theo đoàn du lịch, mà một mình chậm rãi đi theo nhóm người leo núi tiến lên đỉnh, trong tâm mong mỏi Phật tổ một lần nữa hiện ra.
Lúc tôi đi đến giữa sườn núi, có một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi tiến đến phía tôi, người này mặc quần áo mộc mạc sạch sẽ, gương mặt hiền lành. Nhưng điều này cũng không có gì đặc biệt, mà thứ khiến tôi bị cuốn hút, chính là người này có một loại hào quang mà tôi trước nay chưa từng nhìn thấy. Người bình thường phát sáng đều chỉ là đơn sắc, tối đa cũng chỉ có 3 loại màu khác nhau; theo kinh nghiệm của tôi chỉ có người xuất gia mới có được hào quang gồm 2 màu sắc. Nhưng người này, trên đỉnh đầu ông phát sáng tới 5 loại màu sắc, rực rỡ chói mắt, quả thực không gì sánh được. Hơn nữa, phát sáng mạnh mẽ đến mức không thể tưởng tượng được, chỉ có thể dùng khái niệm ánh quang huy vô tận mà hình dung.
Tôi nhìn ông không chớp mắt, muốn nhìn xem ông ấy có điểm nào khác khác với người bình thường hay không. Không ngờ ông lại nhìn tôi mỉm cười rồi tiến lại gần. Ông nói với tôi: “Cậu đi theo ta, ta có Phật pháp truyền độ cho cậu”.
Lúc đó ngay cả nghĩ tôi cũng không kịp nghĩ, chỉ biết ngay lúc đó lập tức đi theo ông xuống núi. Sau đó ông dẫn tôi vào một khách sạn, tôi ở lại đây 10 ngày, ông truyền cho tôi toàn bộ công pháp và công lý, trước lúc đi còn trao cho tôi một cuốn kinh sách chỉ đạo tu luyện. Và ông chính là Sư Phụ của tôi. Cũng từ sau sự việc đó, tôi chính thức bước vào Phật pháp, bắt đầu bước đi trên con đường tu luyện.
Trừ trước tôi đã có siêu năng lực, điều này đúng là thiên phú cho tu luyện. Sau khi tu luyện Phật pháp, trong một thời gian rất ngắn, khoảng 2 năm sau, tôi đã thay đổi hoàn toàn từ bản thể. Cũng có thể nói, phàm là những công năng mà bạn có thể nghĩ đến, thông qua tu luyện Phật pháp, tôi đều sở hữu, hơn nữa có thể sử dụng bất cứ lúc nào.
Ví như bây giờ bạn đang ngồi trước máy tính đọc bài viết này của tôi, kỳ thực chỉ cần tôi khẽ động niệm là lập tức có thể xuất hiện trước mặt bạn. Nhưng tôi sẽ không làm vậy, bởi vì như vậy cũng là làm hại bạn, nó có thể hủy đi cơ duy tu luyện của bạn trong kiếp này.
Công năng đặc dị chỉ là sản phẩm phụ của tu luyện Phật pháp, vậy nên cũng không nên truy cầu nó. Tôi nhận thấy, thông qua tu luyện Phật pháp, lợi ích thật sự tôi nhận được, đó là giải khai rất nhiều khúc mắc trong lòng tôi. Nhờ nhiều năm tu luyện, tôi sắp đại công cáo thành, hôm nay từ nới chốn xa xăm mà viết lại câu chuyện này, cũng là để chấm dứt rất nhiều duyên nghiệp vẫn còn trước kia.
Tôi trong những năm tu luyện, đã chu du khắp miền đất trung nguyên. Trên thế giới rộng lớn này, các nơi kì quan cảnh đẹp tôi đều đã đi qua, nhưng xin lưu ý là tôi đều là đi bộ, chưa từng sử dụng qua công năng đặc dị. Vân du khắp nơi tôi phát hiện rằng, tất cả các ngọn núi nổi tiếng ở Trung thổ đều có rất nhiều tu sĩ ẩn cư, những người này tu luyện mấy trăm năm, thậm chí hơn cả ngàn năm rồi. Những công năng của các vị này vô cùng lớn, những họ không hề tiếp xúc với người thường, cũng không can dự vào chuyện thế gian, cũng không thu đồ đệ.
Tôi biết rất nhiều bạn trong đầu sẽ nghĩ: “Có thần thông lợi hại vậy, lại trốn trong núi sâu không can dự chuyện đời, không đi cứu vớt người khác. Vậy thì tu luyện cao như vậy cũng đâu có ích lợi gì?”.
Về vấn đề này tôi là có nhận thức như thế này, tất cả những tai nạn ở xã hội loài người, như địa chấn, sóng thần, dịch bệnh, v.v…, đều là có định số. Định số đó, đừng nói là người tu luyện, ngay cả Phật Thích Ca Mâu Ni cũng bất lực. Đây không phải là người tu luyện không từ bi, cũng không phải Thần Phật không từ bi, mà thật sự là không thể làm gì. Bởi cho dù là Thần Phật, cũng phải thuận theo quy luật của vũ trụ mà hành.
Thảm họa là định số, vận mệnh một người cũng là định số, tuổi thọ, giàu nghèo, phú quý hay bần cùng, bệnh tật …, những thứ này đều có định trước, cũng đều căn cứ theo đức và nghiệp của mỗi người mà an bài. Ví như với tôi bây giờ, dùng công lực lớn mạnh của mình, chỉ cần khẽ động niệm, bất kể bệnh tật gì cũng đều có thể trị hết. Nhưng tôi sẽ không vì bất kì ai mà làm điều đó. Tại sao? Bởi vì bệnh tật là do nghiệp báo của con người, kiếp trước làm ác, kiếp này bồi thường, họ nên phải bị bệnh, nên phải gặp khổ nạn. Sinh lão bệnh tử, điều này là quy luật của tự nhiên, ai dám làm hỏng quy luật này, ai khiến thay đổi vận mệnh của con người, vậy thì người ấy sẽ gặp báo ứng.
Nếu muốn thay đổi vận mệnh, muốn nghĩ cách giải thoát luân hồi sinh tử, biện pháp duy nhất là chỉ có tu luyện, ngoài con đường đó ra không còn con đường nào khác.
Hồng Khang, dịch từ qi-gong.me, Tinhhoa