Chiếc bình nước của Quán Âm, một bảo vật nơi Thiên giới, luôn được Đức Bồ Tát mang theo bên mình, nhưng chỉ vì xuất hiện tư tâm nên đã bị giáng hạ xuống thế gian. Đây chính là bài học đắt giá cho nhiều người…

20-640x400Bồ Tát Quán Âm và bình nước ngoan cố. (Ảnh: Chisinmeditation)

Ngày xửa ngày xưa, có một bình nước ở Thiên giới. Quán Âm đã dùng bình nước này để đựng nước thần và một nhánh liễu. Bình nước đã theo Quán Âm trên Thiên giới hàng ngàn năm và luôn nghĩ rằng nó rất quan trọng đối với Quán Âm.

Tuy nhiên, một ngày kia, Quán Âm bất chợt cầm bình nước lên và nói: “Bình nước, người đã trở nên dơ bẩn và không thể ở lại nơi cảnh giới này nữa. Ngươi phải đến cảnh giới khác phù hợp với tầng thứ của ngươi thôi”.

Bình nước giận dữ nói: “Quán Âm, con không dơ bẩn! Con trong sạch và sáng chói hơn bao giờ! Con không bẩn thỉu hay nhơ nhuốc gì cả!”.

Quán Âm cười và giải thích: “Đúng rồi, bề ngoài ngươi có vẻ trong sạch và sáng chói hơn bao giờ hết, nhưng bản chất của ngươi đã bại hoại rồi. Ngươi không còn phù hợp với tiêu chuẩn của cảnh giới này nữa!”.

Bình nước bắt đầu van xin: “Quán Âm, con đã ở bên Người lâu như thế. Xin Người hãy vì nghĩa xưa mà cho con một ngoại lệ?”.

Quán Âm lại cười và nói: “Bình nước, hãy nghĩ về những điều ngươi vừa nói và thử so sánh với bản thân mình hàng ngàn năm trước xem. Ngươi có cảm thấy ngươi phù hợp với tiêu chuẩn của tầng thứ này không?”.

Bình nước trở nên giận dữ và tự vệ. Nó nói với Quán Âm: “Nếu con không còn được chào đón ở đây, con sẽ xuống cõi người thường và tìm một người biết trân trọng giá trị của con!”. Nó nhảy một cái và rơi xuống cõi trần.

Ngay khi bình nước đến cõi trần, nó thấy mình ở trong một cung điện tráng lệ. Nó rất hài lòng với ngôi nhà mới của mình. Nhìn quanh, nó thấy bao quanh nó là một bộ sưu tập bình cổ từ các triều đại Trung Quốc rất có giá trị ở trên các giá bày.

Nó tự nhìn mình và nghĩ: “Ta là bình nước thần từ Thiên giới. Những chiếc bình tầm thường này về bản chất không xứng với ta!”.

Người chủ của cung điện này thực sự chăm sóc nó rất đặc biệt. Ông lau chiếc bình bằng nước thơm mỗi ngày. Bình nước khá hài lòng với sự đối xử đặc biệt này. Nó muốn nói với người đàn ông: “Quả là có mắt nhìn báu vật! Ta đã quyết định đúng khi xuống đây!”.

Một hôm, có một người đàn ông nọ ăn mặc rách rưới đến thăm cung điện, nhưng người chủ cung điện, thật đáng ngạc nhiên, lại rất nhã nhặn với ông ấy. Ông thậm chí còn đãi người khách nghèo bằng một bàn tiệc thịnh soạn.

Bình nước tự hỏi: “Sao ông chủ lại đối đãi người đàn ông nghèo kia như một vị trọng khách vậy nhỉ?”.

Sau bữa tiệc, người chủ nhấc bình nước lên và nói với vị khách: “Ông Chương, đây là một báu vật mà tôi mới có được. Hãy xem này! Đây là báu vật quý giá nhất!”.

Ông nói tiếp: “Nếu ông không kịp thời cứu tôi từ dưới nước lên, chắc giờ tôi đã chết rồi! Tôi không bao giờ có thể đền đáp được hết ân huệ của ông, nhưng tôi muốn tặng ông bình nước quý này coi như một chút lòng thành của tôi!”. Sau đó, ông đưa bình nước cho vị khách.

Vô cùng ngạc nhiên và giận dữ, bình nước bắt đầu phản đối người chủ cung điện: “Rốt cuộc ta chẳng là gì với ngươi mà chỉ là một món quà cho một người như vậy!”.

Bình nước thấy mùi cá bốc lên từ vị khách, và cảm thấy buồn nôn! Dù vị khách cố gắng từ chối món quà, nhưng người chủ nhất quyết bắt ông phải nhận. Ông nói:“Nếu ông từ chối món quà chân tình của ta, ta sẽ đập vỡ cái bình quý này thành trăm mảnh ngay lập tức!”. Vị khách chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhận món quà và vẫy chào tạm biệt người chủ.

Nằm trong tay người chủ mới, bình nước đi trên một con đường gồ ghề, mấp mô và cuối cùng cũng đến một ngôi nhà xập xệ toàn mùi cá. Bình nước không thể tin được là nó phải đối mặt với một cuộc sống mới trong căn lều cũ nát của một người dân chài!

Ngay khi người đàn ông vào nhà, ông ta nói lớn: “Mình ơi, tôi mang về một bình nước đây này! Đổ rượu vào đây ngay đi! Tôi sẽ mang nó đi đánh cá ngày mai!”

Một người phụ nữ béo tốt xuất hiện từ căn bếp, mang chiếc bình đi và rời khỏi nhà. Nằm trong bàn tay thô ráp, trơn nhờn của người phụ nữ, bình nước cảm thấy rất khó chịu. Chẳng mấy chốc, nó thấy thân mình toàn rượu rẻ tiền. Bình nước cảm thấy đau đớn vô cùng, giống như nó bị ngạt vậy! Nó từng đựng nước thần của Quán Âm trên Thiên giới, vậy mà giờ nó bị đổ đầy rượu rẻ tiền ở cõi trần gian!

Sau một thời gian dài, bình nước bị phủ đầy mỡ và bụi bẩn. Nó cũng bị rạn nứt khắp nơi. Nhưng dần dần, nó cũng quen với mùi rượu rẻ tiền và bắt đầu thấy người trần thích uống thứ đó như thế nào. Những ngày nó không được đong đầy rượu rẻ tiền, nó cảm thấy đau đớn và thèm mùi rượu mà nó từng ghét bỏ.

Vào một ngày trời gió, người dân chài lại mang nó đi đánh cá. Khi ông cầm chiếc bình lên và chuẩn bị uống, thì một đợt thủy triều mạnh đánh vào thuyền làm người dân chài đánh rơi chiếc bình. Chiếc bình rơi xuống biển, cũng bị uống rất nhiều nước biển, và nó cảm thấy rất kinh khủng.

Sau khi lênh đênh ngoài biển một thời gian dài, bình nước nghĩ về Quán Âm. Nó bắt đầu đổ những đau khổ của nó cho Quán Âm, và bắt đầu ghét Quan Âm. Khi nó bắt đầu ghét Quán Âm, một trận gió mạnh nổi lên khiến thủy triều đánh chiếc bình dạt vào một bờ đá gần đó.

Một phần của chiếc nắp vì thế mà bị vỡ. Biển tiếp tục nổi sóng, và chiếc bình ngày càng vỡ ra. Mỗi lần một mảnh vỡ ra, sự căm ghét Quán Âm của chiếc bình lại tăng thêm. Nó bắt đầu ghét cả người chủ cung điện và người dân chài cơ cực. Thực ra, nó ghét tất cả mọi người và tất cả mọi thứ.

Dần dần, bình nước bị cát che phủ. Nó không còn nhìn thấy ánh sáng Mặt trời. Nó đã ở dưới đáy biển hoàn toàn tối đen, yên lặng tĩnh mịch. Nó yên lặng và tĩnh mịch đến nỗi thời gian dường như ngừng trôi. Bình nước trở nên sợ hãi, nhưng nó hoàn toàn không làm được gì.

Cát cứ phủ lên bình nước. Lúc đầu nó bao phủ hết quanh miệng bình và sau đó là phần còn lại. Bình nước cảm thấy sức nặng của cát. Nó muốn chiến đấu và được tự do, nhưng nó hoàn toàn không làm được gì.

Bao quanh bởi sự tĩnh lặng chết người và tầng tầng lớp lớp cát dưới đáy đại dương, bình nước bắt đầu nhớ những ngày nó ở bên Quán Âm, nghe giảng Phật Pháp. Khi bình nước nhớ đến những ngày xưa cũ tươi đẹp, nó bất ngờ nhớ đến sự nhẫn tâm của Quán Âm, người chủ cung điện nguy nga và người dân chài.

Sau đó, nó quyết định trách cứ và lại thù ghét họ, rồi bình nước thấy rằng nó dần dần mất đi suy nghĩ. Nó sợ cảm giác mất đi suy nghĩ, và nó đã thực sự mất toàn bộ khả năng suy nghĩ. Những gì còn lại chỉ là một chiếc bình dơ bẩn, vỡ tan, bị chôn vùi dưới lớp bùn nhơ nhuốc dưới đáy đại dương.

Theo Chanhkien.org