Tôi là một cụ già 73 tuổi, tôi đến Úc để thăm con gái của tôi cách đây 5 tháng. Trong vài tháng trước đây, tôi liên tục tập luyện Pháp Luân Công. Ðây là một trong những điều khó quên nhất và tôi đã được hưởng nhiều điều đáng quý sau khi tôi tu tập.
Sau khi tôi sinh đứa con gái út của tôi, đôi chân của tôi bị đau nhức liên tục. Tôi không thể đi bộ xa, và cũng không thể bước lên cầu thang được. Khi tôi ở Trung quốc, tôi đã đi tìm đủ các thầy thuốc và bác sĩ từ khắp nơi, nhưng không ai có thể chữa lành được, và tôi càng cảm thấy thất vọng hơn. Cách đây chừng ba năm, con gái của tôi hiện đang ở Úc gọi điện thoại cho tôi và khuyên tôi nên tu tập Pháp Luân Công, nhưng tôi cũng không tin mấy. Trong ba năm vừa qua, cô ta nhắc tôi nhiều lần mỗi khi cô ta gọi điện thoại cho tôi, nhưng tôi cũng không để ý lắm. Khi chồng tôi bị đau nặng, cô con gái tôi trở về Trung quốc để thăm viếng. Cô ta thật tình khuyên răn tôi nhiều lần và bảo tôi cứ thử đi; vì thế cuối cùng tôi chấp nhận và bắt đầu thử. Vì tôi rất bận nhiều công việc nhà, chỉ được ba, bốn hôm sau tôi quên tập. Tuy nhiên, không biết từ đâu tôi có nghe tiếng nhạc mà tôi tập phát ra rất lớn và rõ ràng. Ngay lúc đó, tôi chợt hiểu rằng đó là Sư phụ nhắc nhở tôi tiếp tục tu tập. Vì thế tôi trở lại tập bình thường. Ngày hôm sau, tôi lại quên nữa vì quá bận và một lần nữa tôi cũng nghe tiếng nhạc rất rõ ràng, không biết từ đâu phát ra. Cứ như vậy trong ba ngày tiếp, và sau đó tôi không còn quên nữa. Từ đó trở đi, tôi luôn luôn để ý đến tu tập và học Pháp như là một việc quan trọng hằng ngày. Chỉ sau 13 ngày tu tập liên tục, tôi đã có thể đi chậm chạp lên cầu thang từ tầng một lên tầng thứ bảy. Ðây là điều mà trước đây tôi không thể tưởng tượng được. Thân nhân, bạn bè của tôi đều kinh ngạc sau khi nghe điều này.
Sau khi đến Úc, tôi tiếp tục tu tập hằng ngày, đôi chân của tôi càng ngày càng mạnh hơn. Tôi cũng bị bệnh về não trước đây, nó bắt tôi ho hoài. Tôi đi bác sĩ nhiều lần để chữa, nhưng cũng không lành. Bây giờ, tự nhiên nó biến đâu mất.
Gần đây, tôi có đọc một bản báo cáo, mà trong đó có 17 đệ tử Pháp Luân Công tại Mỹ đã thử máu. Kết quả cho biết là những bạch huyết cầu trong máu của họ sống lâu hơn là do họ tu tập Pháp Luân Công. Bạch huyết cầu của người bình thường sống rất ngắn, và càng ngắn hơn nếu ở ngoài cơ thể; có nghĩa là nó chỉ sống chừng 2 đến 3 tiếng đồng hồ ngay cả ở nhiệt độ rất thấp. Tuy nhiên, bạch huyết cầu của những đệ tử Pháp Luân Công sống rất lâu. Có vài trường hợp nó sống ít nhất là 60 tiếng đồng hồ. Những bạch huyết cầu này rất là quan trọng cho hệ thống miễn nhiễm của chúng ta.
Sau khi tu tập không lâu, đôi khi tôi quên không uống thuốc cao huyết áp. Tuy nhiên, tôi rất cố gắng nhắc nhở tôi về điều này, vì tôi nghĩ rằng tôi chỉ mới có tu tập chừng nửa năm nay, tôi không dám chểnh mảng. Sau khi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi cảm thấy tôi có thể không cần uống thuốc. Ðiều này xảy ra cách đây hai tuần trước. Lúc đầu, tôi cảm thấy hơi khó chịu, nhưng sau đó chừng hai ngày rưỡi, mọi việc đều bình thường. Sau đó, tôi đi đo lại huyết áp của tôi hai lần, và cả hai lần đều bình thường. Giữ gìn sức khoẻ được bình thường đối với tôi trước đây là một huyền thoại, nhưng bây giờ đó là thực tế.
Tôi rất biết ơn sự giảng dạy của Sư phụ Lý, không những đã cứu tôi mà còn thay đổi thân tâm của tôi nữa. Sau 43 năm không đi bộ lâu được, bây giờ tôi đã có thể đi được bình thường. Khi tôi đi bộ với bạn bè, tôi có thể đi kịp họ sau khi đi sau họ. Huyết áp của tôi cũng trở lại bình thường và tôi không còn phải uống thêm một viên thuốc nào cả sau nhiều năm bị lệ thuộc vào chúng. Những cơn ho dai dẳng cũng chấm dứt. Tôi sẽ tự cố gắng thay đổi những suy nghĩ củ, cứng đầu của tôi và tiếp tục tu tập đến Viên mãn.
Nguồn: Minh Huệ Net ( http://vn.minghui.org/news/328-nhung-thay-doi-cho-mot-cu-gia-73-tuoi-sau-khi-tu-tap-phap-luan-ai-phap-chi-trong-vai-thang.html)