Bạn không nhìn thấy Thần Phật nhưng không nên hồ đồ mà nói rằng không có Thần Phật, bởi con người vốn vẫn ở trong mê, Thần linh không tùy tiện hiển lộ cho con người nhìn thấy. Vậy nên, bất kính và đùa bỡn với Thần ắt sẽ mang tới tai họa.
Lôi Thần nghe Trịnh Đạo sỹ nói xong thì nổi cơn thịnh nộ. (Ảnh: Internet)
Vương Thiên Khanh là người thành Kiến Xương (nay là Nam Thành, tỉnh Giang Tây), có đạo thuật huyền ảo phi thường. Ông có đồ đệ là Trịnh Mỗ, người ta thường gọi là Trịnh Đạo sỹ, theo Vương Thiên Khanh nhiều năm, học hỏi được “Ngũ lôi pháp”, có thể thỉnh mời Lôi Thần, gọi mưa hoặc trừ yêu. Mỗi lần đều là hễ cầu là được.
Vào những năm đầu thời Thiệu Hưng dưới triều Tống Cao Tông, một lần Trịnh Đạo sỹ đi đến huyện Lâm Xuyên. Có mấy vị khách tới thăm Trịnh Đạo sỹ, mấy người họ muốn được gặp Lôi Thần. Trịnh Đạo sỹ ban đầu cự tuyệt, nhưng họ nhất mực thỉnh cầu mãi, cuối cùng Trịnh Đạo sỹ từ chối không được, miễn cưỡng bằng lòng đáp ứng.
Trịnh Đạo sỹ lần nào làm phép cũng thường giống nhau: niệm chú vẽ bùa, tay cầm bảo kiếm, lớn tiếng tuyên hô. Sau một hồi, thấy gió lạnh gào thét, sương mù che phủ, mưa giăng đầy trời, một vị Thần đầu đội mũ cao, tay cầm búa thần, tới trước mặt Trịnh Đạo sỹ, nói rằng: “Đệ tử là Lôi Thần, nghe lời Trịnh Pháp sư triệu gọi, đến đây nghe lệnh. Xin mời sai bảo!”.
Trịnh Đạo sỹ nói: “Bởi có mấy vị bằng hữu của ta muốn được gặp ông cho nên mới triệu ông tới, chứ không có chuyện gì cả”.
Lôi Thần nghe Trịnh Đạo sỹ nói thế, rất là phẫn nộ, bảo ông ta: “Đệ tử mỗi lần được triệu gọi, đầu tiên phải bẩm báo Thiên Đế, được phê chuẩn rồi mới tới đây. Sau khi xong việc, trở lại Thiên Đình, lại phải hồi báo Thiên Đế. Hôm nay ngài triệu tôi tới chỉ để mua vui, ngài làm như thế, tôi biết bẩm báo với Thiên Đế thế nào đây? Tôi cầm búa sét trong tay, không thể đi mà không làm gì. Trịnh Pháp sư, ngài phải chịu nhận nhát búa này”.
Lôi Thần lúc này giơ búa thần lên, nhắm đầu Trịnh Pháp sư bổ xuống. Mấy vị khách ở đó đều sợ hãi rụng rời, ngã xuống đất bất tỉnh. Một lát sau mọi người tỉnh lại, thì thấy Trịnh Đạo sỹ đã chết rồi.
(Trích từ “Di kiên bính chí”, quyển số 14).
Khi viết ra câu chuyện này, tôi nhớ lại một cuộc nói chuyện với những người bạn của tôi, một người là lão Trần rất tin Thần, và người kia là lão Lưu không tin Thần. Họ là bạn tốt nhưng lại thích tranh cãi với nhau.
Một lần lão Lưu nói: “Ông bảo là có Thần, thế ông gọi Thần đến đây cho tôi xem xem!”. Lão Trần trả lời:
“Tôi mời Thần không đến, tôi mời ông tỉnh trưởng đến đây còn chẳng được nữa là. Nhưng mà quả thật là có ông tỉnh trưởng. Ông không nhìn thấy tỉnh trưởng, Chủ tịch nước, Tổng thống Mỹ; chung lại không thể nói rằng không có tỉnh trưởng, không có Chủ tịch nước, không có Tổng thống Mỹ đúng không? Ông không có gặp mấy vị đó, không có nghĩa là họ không tồn tại.
Lại nói, Thần so với tỉnh trưởng, Chủ tịch nước, Tổng thống Mỹ, so với hết thảy thường nhân, đều cao hơn vô số lần. Chúng ta là thường nhân, lẽ nào có thể tùy tiện mời Thần xuống đây được sao?”.
Theo minhhue.net