Tôi nhớ lần đầu tiên ông ấy đến phòng khám của tôi, ngồi trong phòng chờ chưa đầy 15 phút thì những bệnh nhân bên cạnh bỏ đi hết. Bởi vì cả người ông ấy và hơi thở đều toát ra mùi thuốc lá nồng nặc, làm người ta nghẹt thở. Ông ấy không phải thở bình thường, mà thở hổn hển, hơi thuốc lá từ miệng ông phả ra khiến những bệnh nhân khác phải lịch sự tránh đi.

Ông ấy đến tìm tôi để giúp ông cai thuốc lá, ông ấy nói: “Tôi bị ung thư tuyến tiền liệt cách đây một năm, bác sĩ nói rằng nếu tôi không bỏ thuốc lá, thì tôi sẽ lại mắc thêm bệnh ung thư phổi. Tôi đã thử nhiều cách khác nhau để cai thuốc lá, nhưng tất cả đều thất bại. Tôi là ‘chuyên gia chia bài’ trong sòng bạc, tôi đã làm việc ở đó hàng chục năm. Môi trường làm việc của tôi là trong khói thuốc, cho dù tôi có bỏ thuốc lá hay không, tôi đều đang hít khói thuốc…”

Khi nghe ông ấy nói, tôi quan sát ông, ông khoảng hơn 60 tuổi, dáng người tầm thước, hơi mập, trong ánh mắt toát lên bản tính lương thiện nhưng cố chấp.

Tôi đã giúp vô số người cai bỏ thuốc lá, nhưng ca bệnh này có vẻ rất nan giải. Tôi nghĩ rằng cho dù tự cai được thuốc lá, ông ấy cũng không tránh khỏi tiếp xúc với thuốc lá, vẫn hít phải khói thuốc do người khác nhả ra, làm sao ông ấy có thể thực sự bỏ được? Nhưng tôi cũng tin rằng nếu một người thực sự hạ quyết tâm cai thuốc lá thì không gì người ta không cai được. Tôi cần biết suy nghĩ thực sự của ông.

Tôi bèn hỏi: “Tại sao ông muốn cai thuốc lá?”

Ông ấy trả lời: “Để khỏe mạnh, để sống.”

Tôi lại hỏi: “Công việc và môi trường của ông không thể khiến ông sống khỏe mạnh được, ông có đồng ý vậy không?”

Ông ấy thành thật trả lời: “Đúng vậy?” Sau đó ông ấy nói: “Rốt cuộc cô có giúp tôi hay không? Tôi đã mất rất nhiều công sức mới tìm được cô. Mọi người đã nói với tôi rằng nếu cô không giúp được tôi thì không ai có thể giúp tôi được”.

Nói xong mấy câu này, ông ấy trở nên xúc động, và lại bắt đầu thở dốc, thở không ra hơi.

Tôi chăm chú quan sát ông, sau một lúc tôi mới chậm rãi nói: “Ông có thể tự giúp mình được không? Hôm nay châm cứu xong, bước ra khỏi cửa lòng nghĩ rằng sẽ không bao giờ đụng đến thuốc lá nữa. Ngày mai bước vào sòng bạc, xung quanh một bầu khói thuốc mờ mịt, ông lại hít khói vào, lúc đó ông sẽ làm thế nào? Ở nơi đó, những người khác sẽ không vì ông đang cai thuốc lá mà hút ít đi một vài điếu…”

“Ôi!” Ông thở dài, “Kỳ thực lần nào tôi cũng không vượt qua được quan này. Mười phút thì có thể nhẫn chịu được, hai mươi phút thì có thể đi ra ngoài dạo, trong một hoặc hai giờ thì không dễ dàng, một ngày thì không kiên trì nổi. Tôi đã không bỏ được thuốc lá mà cân nặng lại tăng thêm mấy chục cân, để ngăn bản thân mình không hút thuốc, tôi liên tục nhét kẹo vào miệng… Sau đó tôi nghĩ chẳng phải tất cả mọi người đều chết sao? Chết vì ung thư phổi, bệnh tim, bệnh dạ dày, hoặc tai nạn giao thông chẳng phải đều như nhau sao? Tại sao lại làm mình phải khổ thế này? Vì thế tôi đã hút lại. Bác sĩ ơi nếu có cách gì thì giúp tôi với!”

Nhìn vẻ mặt đau đớn và bất lực của ông ấy, tôi thầm nghĩ dù có châm cứu hay điều trị bằng thuốc đều không thể thực sự giải quyết được vấn đề của ông, bệnh của ông ấy phải được chữa khỏi tận gốc. Vì vậy, tôi lấy ra một quyển Chuyển Pháp Luân từ trong ngăn kéo văn phòng của mình, đưa cho ông ấy bằng cả hai tay và nói: “Hãy đọc kỹ cuốn sách này, và sau đó suy nghĩ kỹ về nó. Nếu ông quyết tâm bỏ thuốc lá, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp ông”.

Bằng cách này, ông ấy đã đọc cuốn sách và quyết định bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, ông đã bỏ thuốc lá hoàn toàn và sớm từ bỏ công việc ở sòng bạc. Từ đó về sau ông ấy kiên trì học Pháp, luyện công, cơ thể của ông ấy bây giờ khỏe mạnh, nét mặt hồng hào, ánh mắt có thần, so với trước đây khác nhau như hai người vậy.

Những buổi sáng mùa đông vừa lạnh giá vừa âm u, tay phải xách đài, nách kẹp tấm đệm ngồi, tay trái ôm hộp tài liệu Pháp Luân Công, ông đi bộ đến điểm luyện công; dù xuân hạ thu đông, dù gió mưa không ngăn cản nổi ông ấy, ngày nào ông ấy cũng đến điểm luyện công để luyện.

Ai có thể ngờ rằng đó là một người đàn ông một năm rưỡi trước còn hút ba bao thuốc mỗi ngày, cặm cụi trong sòng bạc từ sáng đến tối, sống mơ mơ màng màng như người say?

🔸 Loạt bài “Y Sơn dạ thoại” là những trải nghiệm của người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp trong quá trình thực hành theo chân lý vũ trụ “Chân, Thiện, Nhẫn” đã có nhận thức sâu sắc về nhân thể, sinh mệnh và vũ trụ, cũng như nhận thức hoàn toàn mới về văn hóa và nghệ thuật chính thống của nhân loại. Nếu bạn quan tâm đến khám phá bí ẩn của vũ trụ, sinh mệnh và thân thể người thì hãy tìm hiểu loạt bài này của chúng tôi, để cùng cảm ngộ cuộc sống bằng những ý tưởng mới và tư duy mới, tìm ra chân tướng của sinh mệnh.

(Bài viết của Thầy thuốc Ngọc Lâm)

>> Tự chữa lành khi Y học bất lực