Trong cuộc sống hằng ngày tôi nhìn thấy nhiều người nóng nảy, người mà dễ tức giận chỉ vì những chuyện nhỏ hoặc là lăng mạ người khác nếu người ta nói không vừa ý, một số còn dùng đến cả bạo lực. Đôi khi tôi gặp những người tu luyện có tâm tính cao. Trong cuộc sống hằng ngày, họ luôn luôn xử lý sự việc một cách điềm tĩnh và tử tế. Khi đối mặt với xúc phạm và sỉ nhục họ chỉ bình thản như mặt hồ phẳng lặng vậy.
Một lần, tôi tò mò hỏi một người tu luyện: “ Làm sao tôi có thể có thể đạt được sự độ lượng khi bị lăng mạ? Làm thế nào tôi có thể bình thản như mặt hồ phẳng lặng?” Anh ta cười và nói: “ Để có thể bình thản như mặt hồ phẳng lặng, then chốt là vất bỏ tất cả chấp trước và từ bỏ mọi tình cảm và dục vọng. Do vậy bạn phải học làm thế nào để buông bỏ bản thân mình”. Tôi hiểu! Trong thế giới con người, nguyên nhân tại sao mà có nhiều tranh cãi và tại sao tâm người ta không ngừng nghỉ và cảm thấy không yên tĩnh là vì họ quan tâm quá nhiều về chính bản thân họ.
Là một người đàn ông trung niên, tôi thích tư tưởng yên tĩnh và coi mọi thứ càng ngày càng nhẹ. Tôi biết coi nhẹ mọi thứ sẽ mang đến niềm vui, một tâm hồn khoáng đạt, và là sự thể hiện của một cảnh giới tư tưởng cao đẹp. Bởi nó là bình thường khi có sinh, lão, bệnh, tử, thế thì tại sao chúng ta lại lo lắng khi đề cập đến những thăng trầm trong cuộc sống? Chỉ sau khi một người hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của cuộc đời thì anh ta mới có được một tâm hồn trong sạch và sáng suốt như như mặt hồ phẳng lặng.
Chỉ sau khi một người hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của cuộc đời thì anh ta mới có được một tâm hồn trong sạch và sáng suốt như như mặt hồ phẳng lặng.
Hạnh phúc mà thành công đem lại giống như làn sóng bất thường – sau khi thủy triều đến rốt cuộc nó sẽ biến mất. Do đó, đối với một người, cảnh giới cao nhất là thực sự coi nhẹ mọi thứ. Nếu bạn suy nghĩ kỹ, bình thản như mặt hồ phẳng lặng sẽ là cảnh giới cao nhất trong cuộc sống. Có một tâm trí tĩnh lặng, không bị ảnh hưởng bởi niềm vui hay nỗi buồn. Khi bị sỉ nhục, một người sẽ không nổi giận; khi gặp vấn đề, một người sẽ không lo sợ. Khi đối mặt với thăng trầm nghiêm trọng, khi đối mặt với vui buồn cực độ, một người vẫn giữ được bình tĩnh và đón nhận chúng một cách bình thản. Như thế thật phóng khoáng và cao quí biết bao.
Đón nhận mọi thứ một cách điềm tĩnh cũng là thể hiện của trí huệ. Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, tướng Tư Mã Ý bên tấn công chỉ huy 150.000 quân lính đánh vào Nhai Đình. Trong khi đó, Gia Cát Lượng thuộc bên phòng thủ chỉ có 2500 quân lính. Nhưng Gia Cát Lượng không run sợ. Với hai đứa trẻ đứng bên cạnh, ông ta ngồi trong thành chơi đàn tam thập lục một cách điềm tĩnh. Tiếng nhạc thanh bình làm Tư Mã Ý run sợ bỏ đi. Tinh thần độ lượng đáng ca ngợi này, “Không sợ khi núi Thái Sơn đổ trước mắt, không sợ khi sét đánh gần kề” không thể đạt được bởi một người bình thường.
Nhiều lúc khi tôi nhìn dòng suối chảy một mạch từ núi xuống đại dương, tôi thấy phẩm chất của dòng suối thật đáng khâm phục: Nó giống như là không màng tới danh tiếng và giàu có, vứt bỏ lợi ích cá nhân, và đứng tách biệt với thành công thế gian! Có người từng nói: “Sự thẳng thắn là sự thật, sự yên bình là vận may”. Tôi nghĩ rằng sự tĩnh lặng thật sự là tâm hồn bình thản như mặt hồ phẳng lặng.
Những điều tầm thường trong cuộc sống sinh ra bởi những ước muốn không cần thiết. Tâm con người bị che phủ bởi bụi, bị chất nặng bởi những cám dỗ trong thế giới vật chất. Thời Trung Quốc cổ, có một vài học giả mà tâm hồn điềm tĩnh như mặt hồ phẳng lặng. Đào Tiềm trồng hoa cúc và hoa sen; Lý Bạch uống rượu và thưởng thức ánh trăng; Tô Thức chợp mắt trên chiếc giường mây. Trong sự hỗn loạn của thế giới này, tâm tĩnh lặng tồn tại đồng thời với tâm cuồng dại.
Trong sự hỗn loạn của thế giới này, tâm tĩnh lặng tồn tại đồng thời với tâm cuồng dại.
Một người thường trở nên thất vọng khi gặp khó khăn; anh ta cảm thấy đau khổ và tổn thương; anh ta phải chịu đựng khi bị thóa mạ; anh ta tức giận khi bị lừa dối; anh ta sợ hãi khi đối mặt với khảo nghiệm sinh tử. Thực tế, điều đó cho thấy rằng khả năng tập trung của anh ta không đủ và anh ta chưa hoàn thiện bản thân qua tu luyện. Một vị Giác Giả không bị bối rối bởi những chuyện vặt vãnh thế gian; vị ấy không lo sợ khi gặp khó khăn; vị ấy không hoảng loạn khi đối mặt với nguy hiểm; vị ấy đối mặt với sự lăng mạ với một cái mỉm cười; vị ấy đối mặt với lừa dối với sự từ bi. Trong bất kỳ tình huống nào vị ấy cũng vẫn giữ được sự bình thản như mặt hồ phẳng lặng.
Lão Tử nói rằng: “ Từ bi vĩ đại nhất giống như nước vậy” Khổng Tử nói: “ người khôn giống như nước, người thiện giống như núi.” Người thường có thể học được rất nhiều từ bản chất uyên thâm của nước. Khi tâm của một người tu luyện có thể tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, điều đó chỉ ra rằng anh ta đang trên đường tới viên mãn. Khi tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, tâm trí đạt đến trong sạch, khi tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, vị trí tinh thần của một người cao và thần thánh; khi tĩnh như mặt hồ phẳng lặng , một luồng từ bi tỏa ra lên tất cả các chúng sinh trong vũ trụ; khi tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, hoa sen tinh khiết và rực rỡ sẽ nở ở trong tâm.