Khi chiếc bánh kếp được anh Vương mang đến giường cho tiểu Vương ăn, đứa bé ngửi ngửi rồi đột nhiên nói: “Ăn xong cái bánh kếp này, con đã thay cha trả nợ đủ 8.000 tệ, nhưng tại sao trong chiếc bánh kẹp này lại không có mùi vị tình người?”
Kiếp trước và đời này luôn là một chủ đề gây tò mò. Đây là một câu chuyện xảy ra ở bệnh viện huyện của chúng tôi.
Lúc đó, tôi vẫn đang làm việc tại bệnh viện huyện, có một sản phụ trẻ vào nằm tại sản phụ khoa của bệnh viện. Sản phụ này đã đến ngày sinh, các chỉ số kiểm tra đều bình thường.
Sản phụ là vợ của anh Vương. Anh Vương cùng ba người anh trai mở xưởng sản xuất gạch, thuộc loại công việc kiếm được rất nhiều tiền.
Lúc anh Vương đưa vợ đi vào viện, anh đã lái chiếc xe Volkswagen Santana. Thời đó, sở hữu một chiếc xe điều hiếm thấy. Khi vợ sắp đến kỳ sinh, anh Vương đã bàn giao công việc của nhà máy gạch cho một số đồng nghiệp, và yên tâm ở lại bệnh viện chờ vợ sinh nở. Vì đây là đứa con đầu lòng nên cả hai đều rất quan tâm, phòng sinh luôn chật kín người nhà.
Tuy nhiên, rõ ràng đã quá ngày sinh dự tính mà sản phụ vẫn chưa có dấu hiệu sinh nở. Vì có tiền trong tay nên anh Vương đã xin cho vợ vào phòng cao cấp, nơi có y bác sĩ chuyên môn chuẩn bị cho việc sinh nở.
Nhưng mấy ngày qua đi, người vợ vẫn bình thường không có dấu hiệu gì. Tối hôm đó, các bác sĩ và y tá đang chờ sản phụ sinh đã thật sự không chịu được nên đành quay về ký túc xá nghỉ ngơi. Trước khi đi, đã để lại một câu: Có chuyện gì, hãy gọi cho chúng tôi.
Đêm hôm đó là ngày 9/12 âm lịch, sở dĩ tôi nhớ rõ như vậy là vì hôm sau là sinh nhật của tôi. Tôi còn đang băn khoăn không biết có nên xin nghỉ phép không, và định sẽ đưa cô y tá xinh đẹp nhất khoa sản đến nơi không có người để chơi bài cùng.
Ngay khi tôi tìm đến cô y tá thì cô y tá đó đã vội vàng chạy ra khỏi phòng sinh và suýt va vào tôi. Khi nhìn thấy tôi, cô ấy cau mày nói: “Vợ của anh Vương đang sinh con. Điều kỳ lạ là chúng tôi đã cho cô ấy tiêm thuốc trợ sinh, tử cung đã mở ra to bằng mười ngón tay, nhưng đứa bé vẫn chưa sinh ra được”.
Tôi nói: “Vậy còn chờ gì nữa? Hãy mổ đi thôi!”
Cô y tá nói: “Tôi đang thu xếp để anh Vương đi mời chủ nhiệm Lưu”.
Chủ nhiệm Lưu là người số 1 ở khoa sản, nghe nói đứa trẻ do cô đỡ đẻ hàng năm nhiều đến mức nếu chúng nắm tay nhau thì có thể ôm trọn trái đất.
Nhưng anh Vương lo lắng nói: “Tôi không biết ký túc xá của chủ nhiệm Lưu ở đâu?”.
“Ký túc xá của chủ nhiệm Lưu thì tôi biết, đi ra khỏi tầng một của khoa sản, rẽ phải đến phòng thứ ba trên tầng hai trong cổng hình mặt trăng là đến” – Tôi nói.
Anh Vương nói với tôi rằng: “Hãy đi cùng tôi!”
Tôi dẫn anh Vương vừa bước vào cổng hình mặt trăng, đột nhiên xuất hiện một đám sương mù không thể giải thích được.
Đó là tháng 12 âm lịch, là mùa sương mù ở miền Bắc Trung Quốc, sương mù là điều rất bình thường.
Nhưng màn sương mù này rất kỳ lạ: Thứ nhất sương mù đến quá nhanh, như thể chúng tôi chui vào trong màn vải vây quanh. Thứ hai, sương mù thực sự quá lớn, nói rằng giơ tay ra không nhìn thấy năm ngón tay thì vẫn còn nhẹ, thậm chí tôi còn nghĩ rằng mình đã bị mù.
Anh Vương sợ hãi, đã gọi tôi vài lần trong bóng tối và lần mò tìm kiếm bàn tay tôi, chỉ khi đó cả hai mới cảm thấy an toàn một chút.
Anh Vương ngồi xuống và ho sặc sụa. Bình thường đèn cảm ứng âm thanh được lắp đặt trên và ngoài tầng thường sáng khi có người đi ngang qua. Nhưng lần này dù tôi có ho đến mức tim, gan, phổi muốn lộn ra ngoài thì đèn cũng không sáng lên.
Theo lý thì cả hai chúng tôi đã đến cửa tầng, và có một ngọn đèn sáng ở cửa.
Đúng lúc này, tôi đột nhiên nhìn thấy bên cạnh mình có một tia sáng chiếu ra. Nhưng ánh sáng đó rất kỳ lạ, bởi vì qua ánh sáng, tôi thấy rõ một căn phòng, trong đó có mấy người đang thảo luận điều gì đó.
Tôi lại gần xem thì thấy có năm sáu người bên trong, tôi không biết họ là ai. Họ đang khoanh chân ngồi trên ghế sô pha, uống trà, một số thì đọc báo. Trong đó có một anh chàng 26 hoặc 27 tuổi, rất đẹp trai, giữa lông mày có một nốt ruồi đỏ to bằng đồng xu, đứng dậy và có vẻ như muốn rời đi.
Một số người đang đọc báo trò chuyện đều đứng dậy đưa tiễn anh ấy và nói: “Anh đi là nhà nào?”
Anh chàng có nốt ruồi đỏ cau mày, có chút không vừa lòng và nói: “Tới nhà tay Vương, tên này quá không thật thà, khi mới mở xưởng gạch, vì không có tiền hoạt động nên hắn đã vay tôi 8.000 tệ. Vì là bạn cùng lớp nên tôi không yêu cầu hắn viết giấy nợ, nhưng sau khi tôi mất, cuộc sống vợ con tôi không dễ dàng gì, hắn chẳng những không muốn trả lại tiền, mà còn nhiều lần trêu ghẹo gạ gẫm vợ tôi”.
Mấy người kia tức giận nói: “Loại người này thực sự là súc sinh. Anh đến chỗ hắn nhất định phải giết hắn chết tươi nhé”.
Anh chàng có nốt ruồi đỏ vẫy tay với mấy người đó, mỉm cười, cáo từ rồi ra đi.
Anh chàng có nốt ruồi đỏ đẩy cửa bước ra, và sương mù ở đây lập tức biến mất như thể bị gió thổi bay, lập tức không còn dấu vết.
Tôi dụi dụi mắt, làm sao có thể có căn phòng đó ở đây được? Tôi vừa nhìn thấy gì? Tôi bất giác cảm thấy ớn lạnh.
Đúng lúc này, chủ nhiệm Lưu từ trên lầu lộp cộp đi xuống. Anh Vương khéo miệng ngọt ngào, vội vàng tiến tới nói: “Chủ nhiệm Lưu, vợ tôi đang sinh, xin mời cao thủ qua đấy ạ!”
Chủ nhiệm Lưu vừa đi vừa nói: “Vừa rồi tinh thần tôi cảm thấy bất an, vì có dự cảm vợ anh sẽ sinh”.
Sau khi mấy người chúng tôi bước tới cửa phòng sản, tôi liền ngồi xuống ghế ở cửa, tay chống cằm giả ngủ, nhớ lại chuyện vừa rồi.
Đúng lúc này, tôi đột nhiên cảm thấy có người bên cạnh bước nhanh vào phòng sản, không phải là ảo giác, vì tôi thấy anh ấy bước đi vội vàng, một tờ giấy nhỏ được cuộn lại sau lưng, xoay tròn, từ từ bay vào bên trong phòng.
Đúng lúc này, một tiếng khóc lớn từ trong phòng sản phát ra.
Cô y tá nhỏ bước ra cười với tôi và nói: “Sinh ra rồi, sinh ra rồi.” Sau đó cô ấy cau mày nói: “Đứa trẻ này có một nốt ruồi đỏ to bằng đồng xu ở giữa hai lông mày”.
Tôi chợt nghĩ đến anh chàng có nốt ruồi đỏ và những gì anh ấy đã nói.
Anh Vương rất vui mừng vì có một đứa con trai, dù sao cũng có người nối dõi rồi.
Tôi chen vào và thấy đứa bé trắng hồng với một nốt ruồi đỏ ở giữa trán, vị trí và kích thước giống y như người mà tôi nhìn thấy trong sương mù. Trong tâm tôi bỗng vang lên một tiếng.
Có lẽ trong lúc hạnh phúc, anh Vương cũng có một số lo lắng, vì nốt ruồi này trên mặt chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tướng mạo, sau này có lấy được vợ hay không cũng là một vấn đề nan giải.
Ở chỗ chúng tôi có một phương pháp dân gian để tẩy nốt ruồi, đó là dùng ngón tay của người chết nhẹ nhàng cạy nốt ruồi, và miệng niệm phụ trợ thêm rằng: “Ông X ơi ông ra đi, hãy đem nốt ruồi của con trai (con gái) tôi đi theo, trên đường xuống suối vàng ông vứt cho chó ăn, để chó khỏi cắn tay ông”. Sau khi niệm 3 lần, lại nhổ mấy bãi bọt lên trên nốt ruồi. Phương pháp xưa này vẫn rất hiệu quả và linh nghiệm.
Người ta kể rằng, khi tôi sinh ra đã có rất nhiều nốt ruồi đầy trên mặt, giống như một người vừa chui lên từ dưới hầm lò than ra. Bà nội tôi đã nhờ ông nội đã chết mang nốt ruồi trên mặt tôi đi, đem đến suối vàng cho chó ăn, nếu không thì tôi đã không thể nào đẹp trai như thế này được.
Thế là anh Vương đi tìm một xác chết nằm trong quan tài, nắm lấy tay xác chết, gãi mạnh vào nốt ruồi của con trai anh, và niệm chú nhiều lần, sau đó nhổ nước bọt phun ra rất nhiều trên mặt đứa bé.
Hiệu quả thấy rõ, nốt ruồi của con trai anh Vương biến mất rất nhanh, không để lại dấu vết gì, tốt hơn gấp nhiều lần so với kỹ thuật phẫu thuật thẩm mỹ ở Hàn Quốc.
Đúng lúc gia đình anh Vương đang hạnh phúc thì nốt ruồi của đứa bé xuất hiện lại như cũ.
Anh Vương cảm thấy rất kỳ lạ nên đã tìm một vị đại sư xem tướng nổi tiếng để xem thử.
Hầu hết mọi người đều biết vị sư phụ này: ông ấy tên là Cát Tần Giám.
Ông Cát nói: “Nốt ruồi này được gọi là nốt ruồi đòi nợ. Những con chó hung ác trên đường Hoàng Tuyền cũng không ăn. Nó tanh quá, ăn cũng sẽ nôn ra. Vì vậy, nốt ruồi này đã lưu lại trên mặt đứa trẻ”.
Tôi bí mật kể cho ông Cát nghe những gì đã thấy và nghe được trong màn sương mù ở bệnh viện.
Ông Cát cười và nói: “Cha mẹ và con cái có bốn loại nhân duyên, đó là báo ân, báo oán, đòi nợ, trả nợ. Đứa bé này đời này đến để đòi nợ”.
Quả nhiên, từ khi con trai sinh ra, anh Vương chỉ muốn ôm chặt đứa bé, đứa trẻ muốn sao thì anh hái sao, muốn trăng thì anh hái trăng cho nó.
Tuy nhiên, đứa trẻ này cứ dăm bảy ngày là lại sinh bệnh, dường như bệnh viện là do nhà anh Vương thuê bao vậy. Số tiền mà anh Vương vất vả kiếm được đều bị tiêu chữa bệnh cho đứa bé hết. Anh Vương thường nói: “như sinh ra một người cha để cung phụng”.
Trong khoảng thời gian này, anh Vương nghi ngờ tử vi giờ sinh của con trai có vấn đề, nên đã nhờ một thầy xem tử vi cho con trai.
Vị tiên sinh xem xong tử vi của con trai anh Vương rồi mỉm cười, nói: “Đã có rất nhiều người hỏi tôi về vấn đề tử vi này. Về việc tử vi này, là một câu chuyện kết toán từ đời trước”. Nên có một câu thường nói rằng: Muốn biết nhân đời trước, hãy xem những gì đời này nhận được”.
Lúc ông Cát đi khám bệnh cho người ta, chỉ cần xem giờ sinh là biết nghiệp chướng tích lũy ở kiếp trước có lớn không, rồi sau đó quyết định xem bệnh có cứu chữa được hay không.
Ông Cát nói: “Khi nào nó đòi đủ món nợ mà anh đã thiếu nợ thì nó sẽ đi”.
Khi tiểu Vương, con trai anh Vương đi học, có một quầy bánh kếp ở trước cổng trường.
Tiểu Vương rất thích ăn, cứ cách dăm ba ngày lại mua bằng được. Bách kẹp thịt thì 5 tệ một cái, quầy này không có gì nổi bật nhưng đứa bé lại rất thích ăn món này.
Năm lên chín tuổi, đứa bé đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo, gần như tiêu hết tiền dành dụm nhưng vẫn không cứu được mạng đứa bé.
Trước khi chết, tiểu Vương nói: “Con muốn ăn bánh kếp ở cổng trường lần cuối”.
Anh Vương liền đi mua bánh kếp, lúc đó mới nhận ra người bán bánh kếp kia hóa ra là vợ của một người bạn cùng lớp, người đã cho anh vay 8.000 nhân dân tệ.
Anh Vương vừa khóc vừa nói: “Con trai tôi đã ăn bánh kếp nhà cô tám năm rồi. Cái cuối cùng này hãy tặng cho tôi luôn đi”.
Khi chiếc bánh kếp được anh Vương mang đến giường cho tiểu Vương ăn, đứa bé ngửi ngửi rồi đột nhiên nói: “Ăn xong cái bánh kếp này, con đã thay cha trả nợ đủ 8.000 tệ, nhưng tại sao trong chiếc bánh kẹp này lại không có mùi vị tình người?”
Anh Vương lúc này mới chạy đi thanh toán, sau đó quay trở về thì Tiểu Vương mới ngậm cười ra đi.
Trong chuyện này, một bên là anh Vương đánh mất lương tâm, một bên là tiểu Vương đến để đòi nợ, nhân quả báo ứng giữa họ thật khéo trùng hợp.
Tôi đã chứng kiến đầu đuôi ngọn ngành của toàn bộ câu chuyện. Thế nên, mọi điều tốt xấu trên thế giới đều có nguyên nhân lý do, và những quả báo này đều bình đẳng công bằng, không mảy may sai lệch.
Việc tốt nên dốc sức làm thật nhiều, việc ác tuyệt đối chớ làm.
Trong một thế giới đầy nhiễu loạn này, chúng ta cần giữ trái tim thiện lương vốn có, kiên trì những việc làm thiện lương của mình, thì mới có thể tránh được họa hoạn.
Nguồn: NTDVN