Là một sinh viên, bỏ học đi tu, hy vọng rồi thất vọng, rồi bệnh tật giày vò… Sau đó được người bạn đi nhà thờ Thiên Chúa tư vấn, Uyên đã gặp được pháp môn tu luyện ngay giữa đời thường, được khỏe mạnh, dược khai sáng, Uyên vô cùng biết ơn.

26 tuổi, là một sinh viên năm thứ 4 Khoa Tại chức của Đại học Luật và có người yêu đang hẹn ước. Nhưng tôi đã bỏ lại sau lưng tất cả để vô chùa bất chấp sự ngăn cản từ gia đình. Có lẽ chỉ dì ruột của tôi vốn là Sư trụ trì một ngôi chùa ở Bình Dương là không phản đối.

Quyết định này được đưa ra sau sự kiện bà ngoại tôi, một nhà sư tu theo phái Tịnh độ, qua đời vì ung thư.

Một năm sau ngày vô chùa, tôi xuống tóc. Và sau 5 năm xuống tóc, tôi được đắp y, chính thức trở thành ni cô. Nhưng chuyện đi tu không giản đơn như thế. Bao nhiêu đổ vỡ, bao nhiêu bất ngờ, bao nhiêu cay đắng nơi chốn này chỉ có người trong cuộc mới thấm thía. Chứng kiến cảnh người sống trong chốn thanh tịnh nhưng cũng vướng mắc mãi trong vòng tham sân si, tôi tự hỏi tu như thế này thì không biết bao giờ mới được về đất Phật!!! Nhưng tôi không biết làm sao. Tôi rơi vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan. Ngày đêm tôi chỉ chăm chỉ đọc Kinh và cầu nguyện trước tượng Phật Tổ và Quán Thế Âm Bồ Tát. Tôi tha thiết cầu xin Phật cho tôi gặp được Minh Sư để tu thành đắc Đạo.

Thế nhưng, lời cầu nguyện ấy dường như chỉ dừng lại trong không gian nhà chùa vắng lặng đêm khuya, nơi có 250 con người, vừa ni vừa tăng. Tôi thấy mình thật cô đơn, bế tắc. Tôi tìm kiếm, đợi chờ trong vô vọng.

Gần một năm sau ngày được đắp y, tôi lâm bệnh nặng. Bệnh ung thư dạ dày bắt đầu di căn ra đường ruột và tử cung. Mặc dù đau đớn, khổ sở nhưng tôi vẫn gắng sức hoàn thành những công việc của mình. Tới khi yếu đến mức không thở nổi, tôi phải xin phép nhà chùa ra ngoài chữa bệnh.

Tôi đã tìm đến nhiều phương pháp chữa trị theo phương châm “còn nước còn tát”, “có bệnh thì vái tứ phương”… thậm chí tìm đến cả đệ tử của bà Thanh Hải “Vô Thượng Sư”, rồi ông Năm Cần Thơ, để tìm cách chữa trị… nhưng vô vọng.

Rồi một người bạn nói chuyện với tôi đúng vào lúc tôi cảm thấy cùng đường. Chị bảo: “Bây giờ chỉ có Pháp Luân Công mới cứu được em thôi. Em hãy ra công viên mà luyện công…”

Nghe chị nói, tôi đã phản ứng kịch liệt. Chị là người thân thiết, giúp tôi tận tâm, nhưng lại là người đi nhà thờ Thiên Chúa, chị không thể biết rằng đối với tôi Đức Thích Ca là vị Phật cao nhất, không có ai sánh bằng và tôi chỉ một lòng theo Phật Thích Ca.

Nhưng không hiểu sao chị cứ nhất mực thuyết phục tôi rằng: “Em đi tìm Đạo mà chưa thấy Đạo, em đã bỏ thân xác rồi thì sao mà đắc Đạo”. Chị còn nói thêm Sư phụ của pháp môn là ai, ông chân chính như thế nào, những người tu luyện Pháp môn này được tâm thân thọ ích ra sao… Vào thời điểm đó, chị ấy mới đọc cuốn Chuyển Pháp Luân có một lần và cũng không tu theo pháp môn này, nhưng những lời nói chân thành của chị cuối cùng đã làm tôi thay đổi tư duy… Tôi nghĩ mình vẫn nên thử tìm hiểu Pháp môn này.

Tôi nói với mọi người ở chùa là đi lấy thuốc chữa bệnh, rồi đến ở nhờ nhà chị bạn để ra công viên luyện công. Thật bất ngờ, chỉ sau một tháng luyện công cùng mọi người ở công viên, các cơn đau đã giảm hẳn và tôi hồi phục từ từ. Tôi quay lại chùa, tranh thủ đêm khuya đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân và luyện công ở phòng dành cho Phật tử ở lại khi họ làm công quả.

Một tháng sau khi luyện công và đọc sách, tôi quyết định rời khỏi chùa để bắt đầu cuộc đời mới của một người tu luyện giữa đời thường. Biết bao lời thị phi, bao lời gièm pha, bao lời chê trách dành cho tôi vì quyết định rời chùa. Gia đình tôi đã rất giận dữ. Họ chỉ mong tôi khoác bộ y phục sư cô, và một ngày nào đó, tôi cũng trở thành người sang trọng, xe đón, xe đưa như dì ruột của tôi, một ni sư đã tu hành 30 năm. Sư ông của chùa cũng mong muốn sau này tôi sẽ sang Ấn Độ để học Phật Pháp. Trong con mắt của nhiều người, con đường thăng tiến trong nhà chùa của tôi đang có nhiều hứa hẹn. Có lẽ chỉ Sư bà của chùa là người hiểu tôi hơn cả, Sư bà hỏi han tôi rất kĩ rồi sau đó đã đồng ý để tôi ra đi.

Sáu tháng sau khi ra khỏi chùa, chỉ với việc học sách Chuyển Pháp Luân và luyện công, tôi đã hoàn toàn khỏi tất cả bệnh tật. Tất cả vỡ òa khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân, quyển sách chính của Pháp môn. Mọi điều tôi còn chưa ngộ, chưa hiểu đều được cuốn sách lý giải rõ ràng. Cả thân và tâm tôi đều chuyển biến mạnh mẽ vô cùng.

Hiện nay, tôi đã hoàn toàn mạnh khỏe và tự đi làm để kiếm sống. Tôi hạnh phúc với việc dạy tiếng Anh cho bọn trẻ. Sau mỗi buổi học, cô trò chúng tôi lại cùng nhau học Pháp, luyện Công – việc này là theo yêu cầu của ba mẹ các em, khi họ được biết câu chuyện của tôi.

Ba mẹ tôi cuối cùng đã ủng hộ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, vì họ hạnh phúc khi thấy tôi khỏe mạnh, bình an. Tôi cũng được biết rằng dì ruột của tôi muốn tìm tôi về để tiếp tục cuộc đời tu tập trong chùa, nhưng Sư bà trước đây của tôi đã nói: “Đừng tìm nữa, cô bé đang đi trên một con đường lớn rồi”.

Tôi xin cảm tạ Đức Phật từ bi và thiêng liêng đã lắng nghe lời cầu nguyện của tôi, đã cho tôi tìm thấy con đường tu luyện chân chính và có được một thân xác mới, môt tâm thái mới. Dẫu rằng có thể đường đi tới đích còn dài, còn nhiều thử thách, nhưng tôi vững tin đi về phía trước. Bởi vì tôi đã tìm được Đạo. Tôi đã đắc Pháp.

TpHCM 24/5/2017
Đỗ Nguyễn Hoàng Uyên

>> Vượt qua Đại nạn – Bí mật của Bình An