Tôi sống trong một khu rừng của vùng Đông Bắc, năm nay 65 tuổi. Trước năm 1998, tôi bị bệnh đau đầu, bệnh tim, sinh con xong còn mắc thêm bệnh thấp khớp, khổ không tả xiết. Một ngày, có người tặng tôi cuốn sách “Chuyển Pháp Luân”, nói rằng đọc xong quyển sách này cơ thể sẽ thấy thoải mái hơn.
Vậy là tôi cứ nhẩm đọc cuốn sách này một cách ngắc ngứ, vì dù rằng có nhiều chữ không biết đọc, nhưng tôi cảm thấy cuốn sách này thật tuyệt vời, đây là cuốn sách dạy con người trở thành người tốt. Tôi cứ tiếp tục đọc đi đọc lại, không biết tự lúc nào tinh thần và cơ thể của tôi đều phát sinh biến hóa, cảm thấy cuộc sống này thật tràn đầy ý nghĩa. Đặc biệt là sức khỏe của tôi thay đổi rất nhiều, các loại bệnh trước đây đều khỏi, từ đó tôi bắt đầu bước đi trên con đường tu luyện Đại Pháp.
Vợ tôi bình thường rất hay cáu gắt, không để tôi đọc sách, còn xé sách, đập phá đồ đạc. Tôi nói với vợ: “Nếu không cho tôi đọc sách, tôi sẽ rời khỏi căn nhà này, sức khỏe của tôi hồi phục rồi, nếu bà để tôi đọc sách, chúng ta sẽ trải qua những ngày tháng tốt đẹp.” Đồng thời, tôi đối xử với vợ rất tốt. Trước đây, tôi là người nắm giữ hết thảy quyền uy trong nhà, sau khi tu luyện, tôi không như vậy nữa, có việc gì đều cùng bàn bạc với vợ. Vợ tôi cũng dần dần thay đổi cách nhìn, từ phản đối tôi tu luyện đến ủng hộ tôi tu luyện, còn đi khởi tố Giang Trạch Dân, cảnh sát đến tìm tôi, vợ tôi còn lý lẽ hùng hồn đuổi cảnh sát quay về.
Vì để con của chúng tôi đi học, hai vợ chồng mở một cửa hàng thức ăn gia súc, bán các loại thức ăn cho gia súc. Tôi tuân theo tiêu chuẩn tâm tính của người luyện công mà yêu cầu bản thân, giao dịch công bằng, nếu như ai không có tiền có thể cho nợ, sau này trả tôi cũng được, hoặc là trả một phần, sau này bù lại. Có lần, một người mua hàng hóa của cửa tiệm, giá trị đơn hàng lên tới 30000NDT, nhưng người này chỉ đưa tôi 10000NDT, tôi đưa cho người ấy tờ biên lai, sau này sẽ đưa thêm cho tôi 20000NDT còn lại, nhưng họ lại chỉ trả tôi 10000NDT. Đợi cho đến khi lần lấy hàng tiếp theo, họ mới trả 10000NDT từ lần trước.
Lúc đó, tôi vẫn không nghĩ ra, 10000NDT không phải là con số nhỏ, trong tâm không buông xuống được, đêm ngủ không ngon giấc. Qua quá trình học Pháp, nhận thấy bản thân chưa làm đủ tốt, việc của bản thân không làm tốt, là một người luyện công, tại nơi lợi ích vật chất cần xem nhẹ, cho nên không nên so đo tính toán với người ta. Về sau, người ấy thường xuyên nhập hàng từ chỗ của tôi.
Còn có lần, một người này nợ tiền hàng mấy lần, có lần đưa tiền, có lần nợ tiền. Sau này, họ lại nói tiền hàng họ đã trả hết rồi. Vợ của tôi tức giận, liền cùng hắn nói lí, đòi lên tòa án phân xử. Tôi khuyên cô ấy không nên làm vậy, là đồng hương thì nên giúp đỡ nhau. Tôi bèn lấy các biên lai có liên quan, nhẹ nhàng nói với người này, tất cả đều ở đây, bạn thử xem lại xem, bạn đưa bao nhiêu cho chúng tôi cũng được. Tôi dùng Pháp lí Chân – Thiện – Nhẫn để chỉ đạo bản thân, xem nhẹ lợi ích vật chất, đối đãi với hết thảy bằng lòng từ bi, không cùng họ tranh luận đúng sai.
Tôi còn từng bán cả gà con, lúc bán gà, mọi người sum quanh chọn, có một người len lén lấy gà vào giỏ xách, tôi nhìn thấy rồi, nhưng nhiều người như vậy, tôi nghĩ đến thể diện của họ, nên không nói gì.
Bởi vì tôi dựa theo yêu cầu của Đại Pháp để hành xử, từ bỏ tâm danh lợi, luôn nghĩ cho người khác trước, cố gắng làm sao để họ cảm thấy thoải mái nhất, không lừa gạt người khác, giao dịch công bằng, cho nên cửa hàng nhỏ của tôi làm ăn ngày càng thuận lợi phát đạt.
Dịch từ: xinsheng.net